Sau khi tiến vào vương thành, Sở Chiếu lập tức mang theo sư thúc và hai vị sư huynh đi về hướng phủ đệ của mình.
Làm tam hoàng tử Vương Thất, mẫu phi của hắn lại là đích nữ của Hồng gia, hắn đương nhiên là không thiếu chỗ ở ở vương thành, phủ đệ của hắn cũng cực kỳ khí phái xa hoa.
Tuy hắn mất tích đã hơn hai năm, nhưng nô bộc thị nữ ở trong phủ đệ của hắn vẫn còn, mỗi ngày đều duy trì phủ đệ vận chuyển.
- Sư thúc, hai vị sư huynh, nơi này chính là một trong số những chỗ ở của ta.
Sở Chiếu chỉ phủ đệ trước mặt nói.
- Sư đệ, ngươi nói đây là một trong số những chỗ ở của ngươi à?
- Đứng lại! Các ngươi là… Tam… Tam hoàng tử!
- Tam hoàng tử, ngài trở về rồi!
. . .
- Các ngươi đi xuống trước đi.
Sở Chiếu vung tay lên, nói với mấy nô bộc.
- Vâng, tam hoàng tử, nô tài cáo lui!
- Tứ sư đệ, tòa phủ đệ này của ngươi thật khí phái, thật to lớn!
Phương Húc ở bên cạnh lộ ra ánh mắt lộ hâm mộ nói.
Đây là phủ đệ khí phái nhất, xa hoa nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Tứ sư đệ quả nhiên không hổ là thân phận hoàng tử, ngay cả chỗ ở cũng tốt hơn người khác một mảng lớn.
- Đại sư huynh, nếu như ngươi ưa thích tòa phủ đệ này thì ta sẽ tặng nó cho ngươi, hoặc là ta sai người đi mua ngươi một tòa phủ đệ khác ở gần đây cũng được.
Sở Chiếu vừa cười vừa nói.
Lấy thân phận của hắn, muốn có được phủ đệ như thế này cũng không khó lắm, nếu như có thể nhờ vào đó mà kéo gần quan hệ với đồng môn sư huynh đệ hơn một bước thì dĩ nhiên là cực tốt.
- Không cần, không cần.
Phương Húc vội vàng khoát tay nói.
Tuy hắn có chút hâm mộ tòa phủ đệ này, nhưng cũng chỉ là có chút hâm mộ thôi, hắn chỉ muốn đi theo bên cạnh sư tôn tu luyện, làm sao có thời gian ở đây.
Ngay cả Bách Hoa kia cũng không thể ăn mòn quyết tâm tu luyện của hắn, huống chi chỉ là một phủ đệ.
Phương Húc hắn phải làm một người tu luyện điên cuồng.
Lại nói, trước kia hắn và sư đệ bở lỡ một đoạn thời gian tu luyện, hình như đến bây giờ vẫn còn chưa kịp bù lại...
- Tốt, sau khi trở về ngươi định làm gì?
Phân thân của Vương Đằng đột nhiên hỏi.
- Sư thúc, ta muốn đi hoàng cung gặp mẫu phi của ta trước.
Sở Chiếu nghiêm mặt trả lời.
Sau khi hắn trở về, đương nhiên cũng hỏi thăm thủ hạ một vài vấn đề trong trang viên.
Tuy bọn hắn không biết một số tin tức bí mật, nhưng một số tin tức không quan trọng thì vẫn biết một chút, trong đó có một số tin tức liên quan tới mẫu phi của hắn.
Hồng gia và Sở gia bất hoà, mẫu phi hắn tạm thời vẫn chưa bị liên luỵ quá lớn, chỉ là tạm thời không được cho phép ra khỏi hoàng cung.
Thế cục giữa Sở gia và Hồng gia bây giờ tạm thời đang giằng co, Sở gia mới xuất hiện một vị cường giả Vương cảnh thần bí, đại chiến một trận với lão tổ Hồng gia, hai bên lưỡng bại câu thương...
- Ừm, ngươi đi hoàng cung phải cẩn thận một chút, ngươi phải chuẩn bị sẵn những đồ bảo mệnh mà sư tôn đưa cho ngươi, một khi cảm thấy không thích hợp thì lập tức kích hoạt, gặp phải nguy hiểm thì dùng ngọc phù thông báo cho ta, đến lúc đó ta sẽ đi đón ngươi.
Phân thân của Vương Đằng dặn dò.
- Ta biết rồi, sư thúc!
- Ừm, ngươi đi đi!
...
- Hai người các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, tới bố trí trận pháp!
- Vâng, sư thúc.
Hai người Phương Húc và Ngô Hoành vội vàng bận bịu trong trang viên, bắt đầu bố trí các loại trận pháp cảnh giới, trận pháp phòng ngự.
Mỗi khi đến một nơi mới, đổi một chỗ ở mới thì phải bố trí trận pháp, đây là môn quy.
Đương nhiên, trận pháp ở xung quanh nhà ở đương nhiên là do phân thân của Vương Đằng tự mình bố trí.
Tuy hiện tại, tạo nghệ trận pháp của hai người Phương Húc và Ngô Hoành cũng không yếu, nhưng muốn bố trí ra trận pháp có thể ngăn cản cường giả Thiên Võ cảnh, Vương cảnh thì vẫn không làm được.
Việc này vẫn phải do hắn tự động thủ mới được.
Dù sao đây chính là vương thành, cao thủ đông đảo, không cẩn thận một chút không được.
Một bên khác, ngay khi tam hoàng tử Sở Chiếu vừa xuất hiện ở phủ đệ thì tin tức hắn xuất hiện đã bị truyền đến Sở gia và Hồng gia.
...
Chỗ sâu trong Hoàng cung, phòng một căn phòng vắng vẻ.
Trong phòng là một mảnh đen kịt, xung quanh phiêu tán năng lượng cuồng bạo màu đen, lộ ra vẻ thần bí mà quỷ dị.
Một đôi mắt màu đỏ như máu đột nhiên sáng lên trong bóng đêm, bóng người Sở Hùng khoanh chân ngồi trên mặt đất. Heo hắn vận chuyển công pháp, chỉ thấy năng lượng cuồng bạo màu đen trong căn phòng, tất cả đều tràn vào trong thân thể của hắn.
- Hô!
Sau khi phun ra một ngụm trọc khí, đôi mắt của hắn cũng dần dần khôi phục vẻ bình thường.
- Ngươi tu luyện ra sao rồi, vẫn chưa tu luyện thành công à?
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn từ trong một góc vang lên.
Chỉ thấy một bóng người được bao phủ bởi áo bào đen đang lẳng lặng đứng trong một góc, nếu không phải hắn lên tiếng thì chỉ sợ cũng không ai biết chỗ đó còn có một người đang đứng.
- Không sai biệt lắm, lại có một lần thì ta sẽ có thể tu luyện thành công.
Sở Hùng thản nhiên nói.
- Ngươi hẳn phải biết, thời gian của ngươi không nhiều lắm, một khi chuyện này bị bại lộ thì chỉ sợ ngay cả vị kia của Kiếm Tông cũng sẽ ra tay với ngươi, đến lúc đó, ta có thể không ngăn được hai vị kia liên thủ.
Người mặc áo bào đen nói.
- Ta biết rồi, thời gian đầy đủ, ngược lại là thương thế của ngươi khôi phục thế nào rồi?
Sở Hùng hỏi.
- Gần như đã hoàn toàn khôi phục.
Người mặc áo bào đen trả lời.
- Vậy là tốt rồi.
- Bạch bạch bạch...
Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ đằng xa truyền đến.
- Tiểu Lý tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Giọng nói lạnh lùng của Sở Hùng từ trong phòng truyền ra.
- Hồi bẩm bệ hạ, tam hoàng tử xuất hiện, đi cùng với hắn còn có ba người không rõ thân phận.
Một giọng nói từ bên ngoài căn phòng vang lên.
- Đi thăm dò rõ ràng thân phận của ba người kia!
Giọng nói lạnh lùng của Sở Hùng truyền ra.