Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 261 - Chương 261. Tam Hoàng Tử, Ngài Trở Về Rồi

Chương 261. Tam Hoàng Tử, Ngài Trở Về Rồi Chương 261. Tam Hoàng Tử, Ngài Trở Về Rồi

Nếu không phải hắn biết được tin tức Hồng gia và Sở thị bất hoà thì hắn thật sự không muốn về sớm như vậy.

Nói thật, hắn cũng không biết mình trở về có thể làm gì, khuyên hai nhà hòa hảo? Hay là trợ giúp trong đó một phương?

Chỉ sợ những chuyện này hắn đều không làm được, hắn trở về cũng chỉ là để gặp mẫu phi, đạt được một số tin tức để cho mình yên tâm.

Còn về chuyện nhờ sư tôn trợ giúp Hồng gia hoặc là Sở gia, đây là chuyện không thể nào.

- Cũng không biết tình huống hiện tại thế nào?

- Đi, chúng ta vào thành thôi.

Một âm thanh ôn nhuận như ngọc vang lên, đánh thức ba người.

. . .

Tuy Hồng gia và Sở gia đã bất hoà, nhưng trong vương thành vẫn như cũ cực kỳ náo nhiệt, không nhìn ra một chút khí tức khẩn trương nào.

Chí ít đối với người dân bình thường trong vương thành thì chính là như vậy.

Mà tình huống của những thế lực có chút thực lực lại hoàn toàn ngược lại, theo Hồng gia và Sở gia bất hoà, đa số gia tộc đều bắt đầu chọn phe mà đứng.

Trong bốn đại gia tộc đã có tam đại gia tộc chọn nghiên về một phe, trong đó Lục gia đứng bên phía Sở thị, Liễu gia đứng ở bên phía Hồng gia, chỉ còn lại Phùng gia là bảo trì trung lập.

Còn về còn những thế lực nhị lưu khác thì cũng đều đã chọn một phe cho mình, đa số đều là đứng ở trận doanh của Hồng gia.

Không có cách, lúc trước, sau khi tin tức lão tổ Sở gia chết đi truyền ra đã làm cho toàn bộ vương thành chấn động mạnh, Hồng gia cũng mới thừa dịp này nhấc cán lên.

Theo ưu thế của Hồng gia càng lúc càng lớn, những gia tộc thế lực, bang phái thế lực trong vương thành cũng là liên tục tỏ thái độ.

Dù sao thì vua nào triều thần nấy, ôm chặt bắp đùi luôn luôn không sai.

Nhất là đối với những thế lực không có chỗ dựa sau lưng thì bây giờ chính là thời cơ tốt để ôm bắp đùi, người nào bắp đùi càng to thì ôm bắp đùi người đó.

Hiện trong này cục thế, rõ ràng là Hồng gia bắp đùi càng to, cho nên trong vương thành đại bộ phận thế lực, đều đứng ở Hồng gia cái này trận doanh.

Nhưng ai mà ngờ được rằng, trong thời khắc sống còn này, Sở gia lại xuất hiện một vị cường giả bí ẩn, thực lực tu vi của người này lại không thấp hơn lão tổ Hồng gia chút nào.

Trận chiến đó là cả hai đều bị thương không nhẹ.

Mà đây cũng là nguyên nhân Hồng gia và Sở gia tạm thời giằng.

Trong đó, Trương gia vương thành là một thế lực như vậy, sau khi bọn hắn quan sát một đoạn thời gian, cuối cùng lựa chọn đứng ở bên phía trận doanh Hồng gia.

Lúc này, đại điện nghị sự của Trương gia chính cực kỳ náo nhiệt.

- Phụ thân, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Ta thấy Sở gia sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy, nếu để cho Sở gia một lần nữa đứng lên thì sợ là Trương gia chúng ta sẽ xong rồi.

Vẻ mặt Trương Mẫn ngưng trọng nói.

- Đúng vậy, gia chủ, lúc trước chúng ta nên đứng bên phía Sở gia, lúc ấy lão phu đã từng nói, Sở gia là Vương Thất Đại Càng, nội tình thâm hậu, sẽ không dễ dàng xong như vậy đâu.

- Gia chủ, theo ý kiến của lão phu, vẫn là để Tiểu Như đi gặp vị Lục gia kia, hắn dò ra một số ý từ trong miệng hắn.

- Trưởng lão Trương Khôn, ngươi ngươi nói vậy là sao, Tiểu Như chính là thê tử của ta!

Đúng lúc này, một giọng nói có chút tức giận vang lên.

- Hừ! Dương Thiên, ngươi nói vậy là sao? Lúc trước nếu không phải ngươi ra sức khuyến khích gia chủ thì chúng ta sẽ đứng ở trận doanh Hồng gia này sao?

Một lão giả tức giận nói.

- Ngươi nói là ta khuyến khích? Lúc trước, khi ta nói ra quan điểm này thì hình như là trưởng lão Trương Khôn ngươi đồng ý đầu tiên mà, còn nói hiện tại Hồng gia thế lớn, Sở gia thế nhỏ, đứng ở trận doanh Hồng gia chuẩn không sai!

Dương Thiên cười lạnh nói.

- Nếu không phải ngươi nói ra cái quan điểm đó thì lão phu há có thể đồng ý!

Trên mặt lão giả hơi đỏ lên, cứng cổ nói.

- Ngươi…

- Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!

Trương Thiên Đức trầm giọng nói.

- Bây giờ Sở gia và Hồng gia đang cục thế không rõ, thắng bại khó nói, các ngươi cãi lộn như vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nếu chúng ta đã đứng ở trận doanh Hồng gia, vậy cũng không cần suy nghĩ thêm nữa.

- Có điều, vì đảm bảo huyết mạch Trương gia, ta quyết định đưa một số con cháu có thiên phú tốt trong gia tộc ra khỏi vương thành, chờ thế cục ở vương thành ổn định lại để bọn hắn trở về, chư vị trưởng lão thấy thế nào?

- Gia chủ thật sự là cao kiến, lão phu thấy chủ ý này rất tốt.

Trương Khôn vội vàng lên tiếng phụ họa nói.

- Phụ thân, cái chủ ý này quả thật không tệ, chúng ta nhất định phải an bài trước.

- Đúng vậy, gia chủ!

- . .

Mấy vị trưởng lão khác cũng vội vàng đồng ý.

- Gia chủ, tuy thiên phú của những hài tử này cao, nhưng tu vi không đủ, sau khi rời khỏi đây khó tránh khỏi sẽ bị những người khác khi dễ, hay là để ta đi theo bảo vệ bọn hắn, như thế nào?

Trương Khôn lần nữa mở miệng nói.

Nghe nói như thế, Trương Thiên Đức tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

- Việc này, ta tự có sắp xếp!

Hắn đương nhiên sẽ không lựa chọn để Trương Khôn dẫn đội, muốn dẫn đội cũng là con của hắn dẫn đội.

- Tiểu Như, ngươi nói chúng ta có nên cách xa vương thành một chút hay không?

Dương Thiên đột nhiên hỏi mỹ phụ ở bên cạnh.

Lúc trước hắn và thê tử Trương Như trốn về vương thành cũng không có tiếng nói ở Trương gia.

May mà không lâu lắm thì hắn cũng đột phá đến Địa Võ cảnh, lúc này mới chậm rãi lấy được một chút quyền nói chuyện ở Trương gia .

Nếu nói hắn có rất nhiều cảm tình đối với Trương gia, thì đó thuần túy là nói dối.

Nhất là hôm nay, lời nói của Trương Khôn kia càng làm cho hắn sinh ra một luồng sát ý.

Lúc trước, Tiểu Như chính là…

Tuy hắn không phải người tốt lành gì, cũng làm không ít chuyện xấu, nhưng lại rất bao che khuyết điểm đối với vợ và con trai.

Bằng không, Phong Vân sơn trang hắn cũng sẽ không dễ nổi giận như vậy.

- Chờ một chút đi, nếu như thật sự chuyện này không thể làm được chúng ta thì cùng rời khỏi.

Trương Như nói.

- Ừm.

Bình Luận (0)
Comment