- Vù!
Linh chu lấy tốc độ cực nhanh bay về phương hướng vương thành.
Dọc theo con đường này, mấy người Vương Đằng cũng gặp phải chuyện trộm cướp đoạt cướp thương đội, tiết mục người áo đen che mặt truy sát công tử tiểu thư của đại gia tộc, ma đạo Tà Nhân gây sóng gió ở một số thành nhỏ.
Nhưng mà đám người Vương Đằng cũng không xuất thủ xen vào việc của người khác.
Theo như Vương Đằng nói thì đó chính là lo chuyện bao đồng, những chuyện này không có liên quan gì với bọn hắn, chỉ cần những người này không trêu chọc bọn hắn thì hắn sẽ xem như không nhìn thấy.
Còn về tu vi cường đại, làm chuyện chính đạo, cứu vãn thương sinh, những chuyện này không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của hắn.
Tục ngữ nói, trời sập đương nhiên có người cao chống lấy.
Hiển nhiên, sư đồ Vương Đằng còn chưa đủ cao, nên loại chuyện này khẳng định không tới lượt bọn họ.
Tu vi thực lực của bọn hắn cũng không đủ mạnh, loại chuyện như đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu, trừ hại cho dân này bọn họ tạm thời cũng không làm được.
Chờ đến lúc nào sư đồ bọn hắn đều đột phá đến Thần cảnh, thậm chí tu vi cao hơn, khi nào vô địch thiên hạ thì bọn hắn mới có thể cân nhắc đến những chuyện này.
Hiện tại, chuyện bọn hắn cần giải quyết chính là cố gắng tăng cao tu vi, tăng cao thực lực.
Dù sao thì bọn hắn đánh một khí vận chi tử đều phải cẩn thận từng li từng tí, lại càng không cần phải nói đến những đại ma đầu có thực lực tu vi cường đại đến doạ người kia.
Những đại ma đầu đó đều có thế lực có tổ chức, người bình thường căn bản không trêu chọc nổi.
Ừm, sư đồ bọn hắn không phải là đại ma đầu giống vậy.
Đương nhiên, nếu như bị loại người giả chính nghĩa vu hãm thì lại là một chuyện xưa khác.
Khi tới gần vương thành, phân thân của Vương Đằng lập tức mang theo ba người Sở Chiếu, Phương Húc, và Ngô Hoành tách ra khỏi bản thể Vương Đằng.
Hành động lần này, mấy người Sở Chiếu ở ngoài sáng, bản thể Vương Đằng ở trong tối.
Dù sao thì Vương Đằng cũng không biết nước ở Vương Thành sâu bao nhiêu.
Tuy tu vi thực lực hiện tại của hắn cũng không yếu, nhưng nước ở Vương Thành rõ ràng sâu hơn, Sở gia của Vương Thất, Hồng gia, Kiếm Tông, bốn đại gia tộc. Nguyên một đám này hắn chỉ mới nghe thấy tên tuổi, không biết được những thế lực này có nội tình cỡ nào.
Càng quan trọng hơn là, còn có những thế lực ngoại lai cường đại như Võ Đấu Trường, Trân Bảo Các…
Tuy bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện của Vương Thành, chỉ làm ăn, chỉ cần không trêu chọc bọn hắn thì sẽ không có gì.
Nhưng loại lời này, nghe một chút thì tốt, nếu ngươi tin là thật thì đến lúc đó ngay cả xương vụn cũng sẽ không còn.
Qua nhiều năm như thế, Vương Đằng không tin mấy thế lực lớn ở Vương Thành sẽ không có liên hệ gì với những thế lực ngoại lai này.
Cho nên, chia ra hành động là cách làm ổn thỏa nhất.
Huống chi, ở một nơi như vương thành này, mỗi khi xảy ra chuyện lớn thì luôn có yêu nghiệt xuất thế.
Tuy tu vi của bọn hắn không cao, nhưng lại có thể quấy một mảnh phong vân.
Cân nhắc đến thời gian tu luyện của mấy người Phương Húc quá ngắn, thực lực tu vi không đủ, Vương Đằng cố ý chuẩn bị cho mấy người một số ngọc phù phòng ngự, ngọc phù công kích, độc dược đặc biệt, đủ loại loại hình đan dược. .
Những chuyện này đều không phải là đồ vật bình thường, là Vương Đằng chăm chú chế ra, cho dù là cường giả Thiên Võ cảnh sơ ý một chút cũng sẽ có nguy hiểm chết người.
Lần này, có thể bọn hắn sẽ phải đối mặt với lão quái vật tu luyện mấy chục năm, mấy trăm năm, những thủ đoạn này là rất cần thiết phải chuẩn bị.
Dù sao, đánh giết không chỉ phụ thuộc vào thực lực tu vi, còn có các loại bí pháp võ học, các loại tư nguyên đan dược, các loại thủ đoạn âm hiểm. .
Đây đều là những thủ đoạn có thể vượt cấp giết địch!
Còn về việc có người nói làm vậy không công bằng, đây không phải chê cười sao, đều đã chết thì còn nói gì đến công bằng nữa.
Cho dù không chết, vậy thì có công bằng hay không, cũng là bên phía thực lực cường đại định đoạt.
- Nhớ kỹ, nếu như gặp đối thủ đánh không lại thì phải nghĩ biện pháp chạy trốn trước tiên, giữ được tính mạng trước, không được liều mạng. Chờ tu luyện mười mấy hơn trăm năm, rồi trở về báo thù cũng không muộn!
. . .
Vương thành.
Đây là một tòa thành trì có khí thế dồi dào mà cổ xưa, tuy đã trải qua thời gian ngàn năm, nhưng nó vẫn bảo lưu lại uy nghiêm và khí phách như ngày xưa.
Nó giống như một con thú khổng lồ phủ phục ở nơi đó, tỏa ra khí tức chèn ép người khác.
Trên tường thành ở cửa Tây có rất nhiều chiến sĩ mặc khôi giáp màu đen đang đứng, thân hình mỗi người thẳng tắp mà mạnh mẽ, tay cầm mũi thương sắc bén, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng, một luồng sát ý vô cùng rét lạnh tràn ngập trong không khí.
- Đây chính là vương thành à?
Một thanh niên mặc áo trắng nhìn về phía tường thành cao lớn ở xa xa, không khỏi rung động một chút.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thành trì lớn như vậy, tường thành không nhìn thấy điểm cuối, cổng thành cao to vững vàng.
Ở cửa thành, tiếng người huyên náo, có rất nhiều người đi đường, xe ngựa ra ra vào vào cực kỳ náo nhiệt.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy từ phía chân trời đằng xa có từng chiếc linh chu bay tới, hoặc là bóng người từ cửa thành, theo dòng người tiến vào trong thành trì.
- Quả nhiên rất lớn, rất phồn hoa, so với quận thành thì to hơn không biết bao nhiêu lần.
Bên cạnh thanh niên mặc áo trắng còn có ba bóng người khác nữa, trong đó có một bóng người hấp dẫn ánh mắt người khác nhất.
Một số người trên đường đi ngang qua đều sẽ không tự chủ được dừng bước lại, len lén nhìn hắn một cái, thậm chí còn có mấy thiếu nữ, thiếu phụ ở xung quanh liên tiếp nhìn trộm, đáng tiếc đều bị người kia xem như không thấy.
Sở Chiếu nhìn thành trì cao lớn phía xa kia, ánh mắt có chút phức tạp.
- Hơn hai năm, Sở Chiếu ta đã về rồi!
Ai có thể nghĩ tới, một lần ra ngoài du ngoạn mà hắn lại gặp phải ám sát.
Nhưng mà cũng may mắn, nhờ vậy hắn mới gặp được sư tôn.