Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 259 - Chương 259. Đến Vương Thành

Chương 259. Đến Vương Thành Chương 259. Đến Vương Thành

Thi triển loại thủ đoạn này có thể trực tiếp ký sinh trong thần hồn của cường giả, ăn mòn thần hồn của đổi phương, mà đối phương còn rất khó phát giác được, một khi ký sinh thành công sẽ triệt để khống chế tên cường giả này.

Mà người bị triệt để khống chế này được gọi là Hồn Chủng!

Đến lúc đó, tất cả cảm ngộ tu luyện của Hồn Chủng đều sẽ phản hồi về chủ thể, cũng có thể trong lúc cần thiết, hấp thu tu vi Hồn Chủng để tăng cao thực lực bản thân, đột phá tu vi hiện tại.

Thậm chí một khi bản thể xuất hiện tử vong thì cũng có thể thông qua Hồn Chủng lần nữa sống lại.

Cái này giống Vương Đằng tu luyện Thân Tại Hóa Thân, chỉ có điều không cần đại lượng tư nguyên trân quý xây dựng thân thể, cũng không cần chia ra một nửa thần hồn làm đại giá.

Tóm lại là có rất nhiều chỗ tốt.

Ban đầu, khi Vương Đằng vừa nhìn thấy bí pháp này thì ánh mắt đã sáng lên.

Loại thủ đoạn này giống như là cố ý chuẩn bị cho hắn.

Đáng tiếc là phải tu luyện tới cảnh giới thần hồn ký thác hư không, trong thời gian ngắn hắn không làm được.

Ngọc bội màu máu tên là Huyết Hồn Ngọc, thông qua Động Sát Chi Nhãn của Vương Đằng nhìn đến tin tức là một loại thủ đoạn giúp cường giả ngưng tụ huyết mạch của mình, lưu lại truyền thừa, hấp thu Huyết Hồn Ngọc sẽ có tỷ lệ nhất định lĩnh ngộ một môn bí thuật huyết mạch.

Bí thuật huyết mạch có thể không như bí thuật bình thường, chỉ có người tu luyện tới cảnh giới nhất định mới có thể lưu lại bí thuật huyết mạch, ít nhất cũng phải là Vương cảnh mới được.

Bình thường chỉ có cường giả huyết mạch trực hệ phía trên Vương cảnh mới có thể tại giác tỉnh bí thuật huyết mạch bên trong cơ thể, còn nhất định phải là thiên tài mới được.

Cũng không người của Vân gia làm thế nào để chiếm được Huyết Hồn Ngọc này? Vì sao lại không có người nào hấp thu Huyết Hồn Ngọc?

Cũng có thể là Vân gia không ai biết hàng hay sao?

Khối sắt thần bí màu đen tên là Tinh Vẫn Thiết, là một loại tài liệu có thể luyện chế Thần khí.

Đừng nhìn nó chỉ nhỏ như cục gạch lớn, nhưng trên thực tế lại nặng vô cùng, chỉ có một khối nhỏ như vậy mà dã nạng khoảng 50 – 60 ngàn cân.

Mà nó lại còn vô cùng cứng rắn, Vương Đằng dùng trường kiếm linh khí cấp Thiên thử một chút, vậy mà không thể ở lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên đó.

Lúc trước, chắc là Vân gia đã không ít công sức mới đạt được Tinh Vẫn Thiết này.

Đáng tiếc muốn hòa tan Tinh Vẫn Thiết luyện chế thành vũ khí, ít nhất cũng phải nắm giữ Linh Hỏa Nung Khô cấp Thánh mới được.

Vân gia hiển nhiên là không có loại bảo vật cấp bậc này.

- Xem ra sau này còn phải thử một chút luyện khí mới được.

Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.

Tuy trên người hắn thì có Thần khí, nhưng nắm giữ Thần khí và tự luyện chế một món Thần khí hoàn toàn thì không phải là một chuyện.

Giống như chơi game mua một món vũ khí hạt nhân, cảm giác hoàn toàn không giống với mình mở hộp ngẫu nhiên nhận được một món vũ khí hạt nhân.

Còn về mấy món đồ vật còn lại, tuy cũng có chút giá trị nhưng vẫn kém hơn mấy bảo vật này.

Linh thảo tên là Thất Huyền Thảo, phối hợp với một số linh hoa linh thảo còn lại, có thể luyện chế Vương Huyền Đan, có thể gia tăng một thành tỷ lệ đột phá Vương cảnh.

Đan dược…

- Vương Đằng, ngươi có ở đó hay không?

Dưới chân núi Vô Danh, một bóng người lao nhanh đến, người còn chưa tới, mà âm thanh đã tới trước.

Phương Đức nghe thấy âm thanh này thì lập tức đã biết là người nào tới, dù sao thì hắn thật sự là quá quen thuộc với âm thanh này rồi.

Hắn đứng dậy, bước đi về hướng dưới núi.

- Lưu trưởng lão, chủ nhân đã đi ra ngoài, ngươi đến đây có chuyện gì không?

Phương Đức lên tiếng nói.

- Vương Đằng hắn lại đi ra ngoài rồi à?

Lưu Thành hỏi.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, có thể là vì ba năm này, Vương Đằng ra khỏi Thiên Thánh tông quá nhiều lần.

Phải biết trước kia, Vương Đằng chính là năm năm cũng không bước ra khỏi cửa tông môn một bước, bất luận nhiệm vụ tông nào cần đi ra ngoài, cho dù khen thưởng linh thạch tư nguyên có nhiều thì hắn cũng không đi.

Nhưng sao bây giờ hắn lại thường xuyên ra khỏi tông môn như vậy?

- Đúng vậy, chủ nhân mang theo mấy vị thiếu gia và tiểu thư, đã ra ngoài đã mấy ngày rồi.

Phương Đức nói.

- Vậy hắn đại khái đến lúc nào trở về?

- Chuyện này lão nô ta cũng không biết, Lưu trưởng lão, ngươi có chuyện gấp gì hay sao?

- Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì đó, chờ Vương Đằng trở lại hẵng nói cũng không muộn.

Lưu Thành nói.

Thật ra lần này hắn tới cũng chỉ là truyền đạt một số chuyện mà thôi.

Chủ yếu là sư tôn của Phương Vô Nhai từ trong miệng Phương Vô Nhai biết được hai người Phương Húc và Ngô Hoành của núi Vô Danh đều đột phá đến Chân Nguyên cảnh.

Sau đó chuyện này cũng bị tông chủ và còn lại mấy trưởng lão nội môn biết được, làm cho bọn hắn bị chấn động mạnh.

Chân Nguyên cảnh ở trong Thiên Thánh tông bọn họ tuyệt đối là lực lượng trung kiên, hơn nữa còn là hai Chân Nguyên cảnh còn trẻ như vậy, sau này tuyệt đối còn có thể tiến thêm một bước, thiên phú của hai người này có thể còn mạnh hơn Phương Vô Nhai một chút.

Cho nên ý tứ của tông chủ và mấy cái trưởng lão nội môn chính là muốn tổ chức cái yến hội để chúc mừng ba thiên tài này, thuận tiện để trưởng lão Vương Đằng lại thu thêm mấy người đệ tử.

Dù sao thì bản lĩnh dạy đồ của trưởng lão Vương Đằng đã là chuyện rõ như ban ngày.

Nhưng bây giờ, Vương Đằng và hai người đệ tử đó của hắn đều không ở tông môn, chỉ sợ việc này đành phải tạm thời bỏ qua thôi.

- Phương Đức, chờ Vương Đằng trở về, nhớ đến nói với ta biết một tiếng, ta đi về trước.

Lưu Thành nói.

- Được rồi, Lưu trưởng lão, chờ chủ nhân trở về, ta nhất định sẽ thông báo ngươi.

- Không có đạo lý, chẳng lẽ thu đồ đệ xong thì sẽ thích đi ra ngoài hơn à? Vậy tại sao ta không…

Trong gió loáng thoáng truyền đến tiếng nói thầm của Lưu Thành.

Mấy năm này hắn cũng liên tục thu hai ba đệ tử, nhưng đều là chủng loại nhận linh thạch làm việc mà thôi!

Bình Luận (0)
Comment