Ngay cả vừa rồi, khi hắn vừa nhận được tin tức này cũng kinh hãi một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Ai có thể nghĩ tới, đường đường là đại gia tộc đệ nhất của thành Vân Mộng lại bị người khác diệt môn chỉ trong một đêm.
Tin tức này nói ra, chỉ sợ phần lớn người đều sẽ không tin tưởng!
- Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha… Quả nhiên là một tin tức tốt!
Mộng Vô Vi ha ha cười nói.
Hắn đã rất lâu rồi không cao hứng như thế.
Nhưng mà lần này, hắn là thật cao hứng!
Qua thật lâu, Mộng Vô Vi mới bình phục một chút tâm tình kích động.
- Biết là thế lực nào làm không?
- Tạm thời còn không biết.
- Được rồi, chúng ta đi đến Vân gia xem thử!
- Vâng, thành chủ đại nhân!
. . .
- A! Không… Nhanh... Nhanh giết… Giết ta… A…
Chỉ thấy một hư ảnh thiếu niên đang bị một ngọn lửa trắng xám thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết thống khổ quanh quẩn trong không gian nhỏ này.
Trong tay Lãnh Thiên Quân đang cầm một linh khí giống cái đèn lồng, yên lặng nhìn bóng người nằm trong quan tài băng.
Một giọt nước mắt trượt xuống.
Hỏa diễm trong linh khí đèn lồng tắt đi, tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt, hư ảnh cũng biến mất, chỉ để lại một luồng năng lượng màu đen.
- Huyên Huyên, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, còn có mẹ nữa!
. . .
Ngày hôm sau, toàn bộ thành Vân Mộng đều đang thảo luận về chuyện tối hôm qua Vân gia bị diệt môn.
- Ai, tiếng nổ tối hôm qua kia thật sự quá dọa người, may mà lúc ấy ta không đang vận động với vợ ta, nếu không. . .
- Lý lão tứ, ngươi biết tiếng nổ tối hôm qua là chuyện gì không?
- Ta nghe lão Vương nói, giống như là Vân gia bị người diệt môn.
- Vân gia? Chính là đại gia tộc đệ nhất trong thành, Vân gia kia à? Chuyện này không thể nào!
Gương mặt Trương Tam lộ ra vẻ không thể tin được.
Phải biết, Vân gia chính là đại gia tộc đệ nhất của thành Vân Mộng, trong gia tộc có vô số người tu luyện, cao thủ cường đại càng là ở đâu cũng có, cho dù Mộng gia của phủ Thành Chủ cũng không dám tùy tiện trêu chọc Vân gia.
Là có ai có thực lực diệt môn Vân gia?
Khẳng định là mình đoán sai, hẳn là gia tộc nào đó cùng họ Vân ga.
- Chính là Vân gia kia, ngươi cũng biết, lão Vương sát vách nhà ta làm giám sát ở phủ Thành Chủ, tin tức của hắn rất linh thông. . .
- . . .
- Nghe thấy gì chưa, tối hôm qua Vân gia bị người diệt môn, không có một người nào trốn thoát.
- Nghe nói là bị hai kẻ hung hãn diệt môn.
- Ta nghe nói là Vân gia trêu chọc một thế lực cường đại, bị đối phương dẫn người đến diệt môn.
- Nói bậy, rõ ràng là một cường giả Vương cảnh đi ngang qua, nhìn Vân gia không vừa mắt nên đã ra tay tiêu diệt Vân gia, lúc ấy ta còn chính mắt nhìn thấy mà.
- Sao ta lại nghe nói là Vân gia trêu chọc bốn đại gia tộc trong vương thành, nên mới đưa tới thảm hoạ diệt môn.
- . . .
Theo tin tức lưu truyền, chân tướng Vân gia diệt môn bị truyền ra rất nhiều phiên bản, cũng càng truyền càng khoa trương.
Mà chân tướng của chuyện này cũng chỉ có thủ lĩnh và cao tầng của các đại thế lực mới biết được.
. . .
Một bên khác, kẻ đầu têu của chuyện này đã điều động linh chu, tiếp tục bay về phương hướng Vương Thành.
Lúc này, Vương Đằng đang ở trong phòng kiểm điểm thu hoạch lần này.
Trước mặt hắn chỉ riêng nhẫn không gian đã có 20 cái, túi trữ vật càng là không biết có bao nhiêu.
Đương nhiên, thu hoạch không chỉ chừng này, trong không gian hệ thống của hắn còn có rất nhiều linh thạch, đan dược, công pháp, các loại khoáng thạch, linh khí, linh thảo, linh hoa… càng quét được trong Tàng Bảo các của Vân gia.
Còn có một số đồ vật không rõ tác dụng bị Vương Đằng cố ý sửa sang lại.
Bởi vì cái gọi là giết người phóng hỏa đãi vàng, nếu nghiêm chỉnh kiếm lấy linh thạch và tài nguyên tu luyện, thì phải đến lúc nào mới có thể thu được nhiều tư nguyên như vậy?
Nhưng mà muốn phát tài kiểu này cần phải có đủ thực lực.
Nếu không thì sơ sót một cái sẽ trở thành vật trong túi của người khác.
- Cái này không có tác dụng gì, không dùng... Bình thường, còn có thể. .
Vương Đằng kiểm tra từng món đồ vật trong nhẫn không gian.
- Môn công pháp này ngược lại là có chút ý tứ, hẳn là môn công pháp mà dòng chính Vân gia tu luyện.
Trong tay Vương Đằng cầm một cái ngọc giản, trong lòng như đang suy nghĩ điều gì.
- Đáng tiếc ta lại không có đời sau, môn công pháp này không có tác dụng gì đối với ta.
. . .
Sau khi Vương Đằng kiểm tra cẩn thận hơn ba giờ, ngược lại cũng phát hiện một số vật hữu dụng.
Hai tấm bản đồ da thú, một tấm ngọc bội màu máu, một cục gạch nhỏ màu đen, một gốc linh thảo, một viên đan dược…
Hai tấm bản đồ da thú, một tấm là mảnh vỡ tàng bảo đồ, một tấm khác lại mảnh vỡ của một môn bí pháp.
Tàng bảo đồ đương nhiên là không cần nhiều lời, thứ này nếu như có thể tìm đủ bộ thì có lẽ sẽ tìm được tàng bảo chi địa.
Còn về một tấm da thú còn lại, phía trên ghi chép một loại bí pháp tên là Cấm Thần Thuật.
Tu luyện loại bí pháp này sẽ có thể khống chế tâm thần của một người, ngược lại có chút giống với Ngự Thú Thuật, chỉ có điều tu luyện Cấm Thần Thuật thì có thể khống chế người.
Đương nhiên, chuyện này cần phải có lực lượng thần hồn đủ cường đại mới được, cũng chỉ có thể khống chế một số người có thực lực tu vi yếu, người có tu vi cao thì lực lượng thần hồn đương nhiên cũng cường đại, nếu khống chế loại người này sẽ rất dễ bị lật xe.
Đáng tiếc, môn bí pháp này là mảnh vỡ, căn bản không tu luyện được.
Lấy tu vi và kiến thức hiện tại của Vương Đằng, ngược lại là có thể tham khảo một phen, sáng tạo ra một công pháp tương tự như vậy, chỉ là có thể cần tốn một chút thời gian.
Ngược lại không phải là Vương Đằng không biết bí pháp thần hồn tương tự, trong Âm Dương Thần Ma Quan Tưởng Pháp hắn tu luyện cũng ghi chép một số công sát thần hồn, đại thuật phòng ngự, như loại thủ đoạn khống chế thần hồn của người khác cũng có.
Chỉ có điều loại thủ đoạn này cần chờ hắn tu luyện đến lúc thần hồn ký thác hư không thì mới có thể thi triển.