Vương Đằng nhìn khuôn mặt hồng hào của lão già, như thể nhìn thấy từ “gian thương” trên mặt lão.
Mặc dù nghe có vẻ hợp lý, nhưng lại chứa đầy mùi của gian thương.
Chỉ mua thêm một ít tin tức chi tiết mà đắt hơn gấp trăm lần.
Mặc dù hắn là người có mỏ trong nhà nhưng những thứ đó đều là do hắn hao tâm tổn sức lắm mới có được, làm sao có thể để một gian thương trục lợi dễ dàng.
- Tiền bối, ngài thấy ta giống người có nhiều linh thạch như vậy sao?
Vương Đằng hỏi.
- Giống, dựa theo tuổi tác của ngươi đã có tu vi Long Nguyên cảnh tầng hai thì nhất định là thiên tài đến từ thế lực nào đó, trên người có mấy linh khí Huyền giai hẳn là cũng không thành vấn đề, lại nhìn quần áo ngươi đang mặc. . .
Lão giả nhìn thoáng qua thanh niên, nói rất có đạo lý.
…
Lời nói có căn có cứ của lão già làm cho Vương Đằng có chút kinh ngạc.
Quả nhiên, gian thương không hổ là gian thương, với ánh mắt và bản lĩnh như vậy, muốn kiếm lời linh thạch quả thực không hề khó khăn.
- Vị tiền bối này, khẳng định như vậy là không đúng đâu. Có điều ta có một biện pháp tốt hơn, đó là ta có thể trả góp linh thạch.
Vương Đằng suy nghĩ một chút.
Tất nhiên là không thể một lúc lấy ra nhiều linh thạch như vậy để mua tin tức được, nếu vậy còn không bằng hắn tự mình bỏ ra ít thời gian đi tìm hiểu tin tức.
- Hả? Phương thức trả góp như thế nào?
Lão già nhìn Vương Đằng.
Đối với cách làm này, Thiên Cơ lâu bọn họ cũng không phải là không có tiền lệ. Nếu phương án mà tiểu tử này nói ổn, thì cũng không phải là không thể cân nhắc.
- Rất đơn giản, lần này ta giao trước 10 ngàn linh thạch hạ phẩm, tiền bối bán tin tức cho ta, sau đó, cứ mỗi tháng ta sẽ trả 10 ngàn linh thạch hạ phẩm cho Thiên Cơ lâu, cứ như vậy sau một năm ta sẽ trả được 120 ngàn linh thạch hạ phẩm, chỉ cần hơn hai mươi năm là ta sẽ trả hết món nợ này.
- Đương nhiên ta cũng biết nên trả cho Thiên Cơ lâu một phần tiền lãi, cho nên ta quyết định chờ sau khi trả hết nợ 2 triệu 500 ngàn linh thạch hạ phẩm, ta sẽ trả linh thạch thêm ba năm cho Thiên Cơ lâu.
Nói xong Vương Đằng còn dựng lên ba ngón tay.
Lão giả nghe được phương án này của Vương Đằng, mắt lão càng lúc càng trừng lớn, vẻ mặt cũng càng thêm đỏ lên, như là bị đọng máu, sau cùng, cuối cùng gầm lên một tiếng:
- Cút cho lão phu!
Tiếng gầm này làm cả cái bàn trước mặt hắn rung động.
- Tiền bối, nếu có lời gì thì nói đi, biện pháp này không được, chúng ta có thể đổi biện pháp khác. Ta có thể mượn Thiên Cơ lâu trước 10 triệu linh thạch hạ phẩm, sau đó ta…
- Cút, cút ra ngoài cho lão phu!
- Tiền bối, xin hãy tin tưởng vào nhân cách của ta, ta là một người rất uy tín…
- Cút ra ngoài!
- Tiền bối, ngài phải nhìn xa trông rộng, ta có tiềm năng như vậy, Thiên Cơ lâu đầu tư vào ta chắc chắn sẽ không sai…
…
Mấy phút đồng hồ sau, Vương Đằng đi ra dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của đám thị nữ điện nước đầy đủ, sảng khoải ra khỏi Thiên Cơ lâu.
Mặc dù không đạt được thông tin mong muốn nhưng hắn cũng cảm thấy rất thoải mái.
Huống chi…
…
Thiên Cơ lâu.
Trữ Kiếm Phi ngồi trên ghế bành, thở phì phà phì phò, trong lòng vẫn còn không bình tĩnh.
Lão chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như thế.
Nếu như thật sự cho tiểu tử kia mượn 10 triệu linh thạch hạ phẩm, rồi sau này còn phải phái người bảo vệ hắn ta nữa đúng không? Không thể để cho hắn gặp bất kỳ bất trắc nào?
Thật sự là vô lý, lão càng nghĩ càng giận.
- Ngài có muốn thuộc hạ điều tra thông tin chi tiết về tiểu tử đó không?
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên trong phòng.
- Ừm.
Trữ Kiếm Phi khẽ gật đầu, không ngạc nhiên chút nào về giọng nói trong phòng.
…
Bởi vì lúc này hoàng đế Sở Hùng của vương triều Đại Càn đang độ trung niên, đang ở thời kỳ hoàng kim nên hắn không vội lập hoàng tử.
Chính vì lý do này mà các hoàng tử và công chúa trưởng thành sẽ có phủ đệ riêng bên ngoài hoàng cung.
Phủ Đông Hoa cũng là phủ đệ của đại hoàng tử Sở Hạo.
Bàn về khí thế xa hoa thì nơi này hoàn toàn không thua phủ đệ của người có bối cảnh thâm hậu là tam hoàng tử.
Hơn nữa, đại hoàng tử Sở Hạo được sinh ra sớm nhất nên lớn tuổi hơn nhiều so với các hoàng tử và công chúa khác, phủ Đông Hoa thành lập cũng có thân niên mười mấy năm.
Qua nhiều năm như vậy, có không ít anh hùng trẻ tuổi quy thuận dưới trướng Đại hoàng tử, bao gồm cả các cao thủ tán tu.
Cho nên xét về nội tình thì mấy vị hoàng tử công chúa không thể sánh bằng phủ Đông Hoa.
Hơn nữa, bản thân hắn cũng là một thiên tài tu luyện, cũng đã từng được đưa vào bảng Tiềm Long, lại thêm thân phận cao quý nên hắn không thiếu các loại tài nguyên tu luyện, tu vi hiện tại của hắn cũng không thể đo lường được.
Đương nhiên, nếu so với Sở Chiếu được Hồng gia toàn lực ủng hộ thì dĩ nhiên là không sánh bằng, may mà lần trước Sở Chiếu đã mất tích.
Lúc này, bên trong phủ Đông Hoa đang tổ chức yến hội.
Bởi vì mới hôm nay, có một cao thủ tán tu Thiên Võ cảnh tầng một đến xin đầu quân dưới trướng hắn.
Tất nhiên đây là một niềm vui lớn.
Phải biết rằng đã nhiều năm như thế rồi mà bên cạnh hắn cũng mới chỉ có hai vị cường giả Thiên Võ cảnh.
Một người là phụ hoàng phái đến, một người khác là bên gia tộc của mẫu phi an bài.
Lúc đầu, người đó chỉ là Địa Võ cảnh tầng thứ chín, nhưng trải qua bao nhiêu năm khổ tu, lại thêm viên Phá Cảnh Đan mà hắn hao phí rất nhiều tài nguyên mới lấy được, hắn ta mới có thể đột phá đến Thiên Võ cảnh.
Nhưng lần này lại là một vị hòa thượng họ Hoa đến đầu quân, người này vì đắc tội với hoàng thất của vương triều đó nên hắn ta mới chạy trốn đến vương triều Đại Càn.
Tuy hòa thượng này háo sắc, mê nữ sắc, nhưng những chuyện này đều không phải vấn đề.
Kẻ mạnh luôn có một số ưu đãi đặc biệt, điều này rất bình thường.