Thân là đại hoàng tử vương triều Đại Càn, tất nhiên là hắn có thể thỏa mãn chút yêu cầu nhỏ này của hòa thượng.
Mà người này cũng là cường giả Thiên Võ cảnh đầu tiên đầu quân dưới trướng hắn, đây là một chuyện đáng để ăn mừng cho nên hôm nay hắn mới tổ chức yến hội này.
Mục đích của hắn là nói cho các thủ hạ rằng dưới trướng hắn lại có thêm một vị đại tướng.
Bên trong phủ Đông Hoa cực kỳ náo nhiệt, các thanh niên tài tuấn, cao thủ tán tu cùng cụng ly, mặt đỏ bừng, ba hoa khoác lác.
Mỗi bàn đều có hai thị nữ dung mạo tuyệt mỹ hầu hạ.
Càng có một đám nữ tử dung mạo tuyệt mỹ mặc lụa mỏng, uốn éo dáng người chuyển động, lộ ra phong thái kiêu ngạo, giành được một tràng pháo tay của các thanh niên tài tuấn và cao thủ tán tu.
- Đại hoàng tử, đây đều là cực phẩm!
Một tên hòa thượng mập hơn ba trăm cân, mắt thả âm quang nhìn những nữ tử mặc quần áo bằng lụa mỏng trước mặt.
Tay trái của hắn còn đang ôm một thị nữ vóc người uyển chuyển, tay phải thì đang thoải mái sờ soạn trước ngực thị nữ đó.
- Nếu như Khổ đại sư ưa thích thì những người này đều là của ngươi.
Sở Hạo mang trên mặt vẻ mỉm cười, hời hợt nói.
- Như thế bần tăng cảm ơn Đại hoàng tử rồi.
Đúng lúc này, một nam tử trung niên với khuôn mặt có chút âm trầm bước nhanh đi đến bên cạnh đại hoàng tử Sở Hạo, thấp giọng nói:
- Đại hoàng tử, thám tử ở phủ đệ của tam hoàng tử truyền đến tin tức, tam hoàng tử xuất hiện, đồng thời còn đang đi về phương hướng hoàng cung, xuất hiện với hắn còn có ba thanh niên lạ lẫm.
Nghe được tin tức nam tử trung niên mang tới, tay đại hoàng tử Sở Hạo đang cầm chén rượu hơi khựng lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần thu lại, có điều rất nhanh, trên mặt của hắn lại một lần nữa lộ ra nụ cười, một ngụm uống hết rượu trong chén.
- Ha ha, tam đệ của ta rốt cục xuất hiện rồi à, nhưng mà như vậy cũng tốt, không biết phụ hoàng sẽ làm thế nào đây?
Khóe miệng Sở Hạo lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Trong lòng của hắn vẫn luôn có oán niệm tức giận, hắn không hiểu, tại sao phụ hoàng rõ ràng rất sủng ái hắn nhưng lại không lập hắn làm thái tử?
Cái gì chính vào trung niên, cơ thể còn khỏe mạnh, đây đều là lời nói dối, lúc trước, khi phụ hoàng mới hơn hai mươi tuổi thì đã được lập làm thái tử.
Còn hắn thì sao? Bây giờ hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn không có một chút động tĩnh gì, mà lúc này tình cảnh của Vương Thất cùng rất không ổn, nhưng phụ hoàng lại không có cuống cuồng chút nào, thậm chí ngay cả nữ nhân của Hồng gia kia cũng còn bình yên vô sự...
Cũng không biết có phải phụ hoàng đã già nên hồ đồ rồi hay không?
Trong mắt Sở Hạo lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo:
- Đánh đi, tốt nhất đánh cho càng hung ác càng tốt!
- Ba người xuất hiện với tam đệ có thân phận gì?
Sở Hạo hỏi.
- Ba người kia hẳn là người trong sư môn của tam hoàng tử, lai lịch cụ thể thì tạm thời vẫn không biết.
Nam tử trung niên trả lời.
- Người trong sư môn của tam đệ?
Sở Hạo nhướng mày.
- Lấy thân phận của tam đệ thì chắc là chướng mắt người bình thường mới đúng, chẳng lẽ là Thiên Võ cảnh, thậm chí là cường giả Vương cảnh?
Sở Hạo càng nghĩ sâu thì lông mi càng nhíu chặt hơn.
- Đại hoàng tử, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì bần tăng có thể giúp một tay không?
Một bên hòa thượng mập nhìn thấy vẻ mặt của đại hoàng tử Sở Hạo thì không khỏi lên tiếng nói.
Mặc dù hắn là người hết sức háo sắc, nhưng cũng là một người cực kỳ "Hiểu chuyện".
Nếu chỉ là một chuyện nhỏ, không quá phiền phức thì hắn không ngại giúp đại hoàng tử một tay, dù sao thì vừa rồi người này còn đưa cho hắn một đám cực phẩm.
- Khổ đại sư, ta vừa mới nhận được tin tức, tam đệ đã biến mất hơn hai năm của ta đột nhiên xuất hiện, mà xuất hiện với hắn còn có mấy vị sư huynh đệ đồng môn của hắn, bằng vào hiểu biết của ta đối với tam đệ, hắn là một người rất cao ngạo, người có thể làm cho hắn bái sư chắc chắn không đơn giản, ta đối với thân phận của ba người kia...
Sở Hạo nhìn thoáng qua hòa thượng mập, muốn nói lại thôi.
Hòa thượng mập nghe xong Sở Hạo tự thuật, nhất thời liền hiểu.
Hẳn là đại hoàng tử lo lắng, người không rõ thân phận xuất hiện với tam đệ của hắn sẽ mang đến cho hắn một số phiền phức không cần thiết.
Hắn một chút suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói:
- Đại hoàng tử, chuyện này cứ giao cho bần tăng đi, bần tăng có thể thử đi dò xét một phen.
Đối với chút chuyện nhỏ này, hắn cảm thấy mình vẫn có thể làm được dễ dàng.
Phải biết, trước đó hắn làm chính là một tên thâu hương trộm ngọc, lần trước hắn bị phát hiện cũng chỉ là bởi vì nhất thời sơ suất mà thôi.
Đừng nhìn hắn béo như vậy, nhưng thật ra kỹ năng trốn chạy cũng không chậm, mà trên người hắn còn có rất nhiều thủ đoạn, bằng không thì cũng không thể dưới sự truy sát của một Vương Thất, mà vẫn còn sống chạy trốn tới Vương Triều Đại Càn được.
Đối với một chuyện nhỏ như đi dò xét một cái phủ đệ này, hắn tự tin là mình có thể làm được nhẹ nhàng.
- Khổ đại sư, chuyện này… Làm sao có thể làm phiền ngươi được chứ?
Sở Hạo nói.
- Đại hoàng tử, chuyện này cứ giao cho bần tăng đi.
- Như thế, bản hoàng trước hết cám ơn Khổ đại sư!
...
Vương Đằng chẳng có mục đích đi trên đường cái, hắn nhìn Đông một chút, nhìn Tây một chút.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn đi về hướng một ngõ nhỏ không có người.
Trong đám người, một người trung niên diện mạo phổ thông, trầm tư vài giây đồng hồ, sau đó cũng lặng lẽ đi theo.
...
...
Sau mười mấy phút, một thanh niên hơi sửa sang lại quần áo của mình, từ trong ngõ nhỏ đi ra, dung nhập vào trong đám người, dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Trong ngõ nhỏ, một nam tử với khuôn mặt bình thường hai mắt vô thần đứng tại chỗ, qua khoảng ba phút, ánh mắt của hắn mới khôi phục tiêu cự.
Hắn nhìn xung quanh, không thấy được bóng người thanh niên thì trong lòng nhất thời thầm mắng một tiếng:
- Tiểu quỷ giảo hoạt, vậy mà có thể lừa gạt ánh mắt của lão phu.