Từ trong ngõ nhỏ đi ra, nam tử quay trở về Thiên Cơ lâu.
- Thế nào, có tra được tin tức của tiểu tử kia không?
- Ta bị mất dấu hắn, tiểu quỷ kia quá giảo hoạt, lừa gạt lão phu.
Không khí trong phòng lập tức trở nên yên lặng, qua một hồi lâu mới truyền đến tiếng cười khẽ của Trữ Kiếm Phi:
- Ha ha, rất thú vị!
Mà nhân vật chính của chuyện này thì đã quay trở về trong trang viên.
- Sư tôn, ngài trở về rồi à.
- Ừm, ngươi tiếp tục tu luyện, vi sư trở về phòng sửa sang mạch suy nghĩ một chút.
Vương Đằng nói với Hổ Nữu.
- Vâng, sư tôn.
Bởi vì từ trong miệng nam tử kia đạt được một chút tin tức, Vương Đằng cảm thấy có thể từ những tin tức trong đầu người theo dõi hắn lúc nãy suy luận một chút, nhìn xem có thể từ trong đó lấy được một số tin tức hữu dụng hay không.
Còn về có thể suy đoán ra khí vận chi tử chân chính hay không thì hoàn toàn xem vận khí.
...
Sở Chiếu từ trong hoàng cung đi ra, bầu trời đã tối xuống.
Hắn một đường đi đều đang suy nghĩ về cảnh nói chuyện với phụ hoàng trong ngự thư phòng.
- Hai năm này ngươi đã đi đâu?
- Hồi bẩm phụ hoàng, hai năm trước nhi thần bị người ám sát, may mắn được một vị tiền bối cứu, sau đó nhi thần bái vị tiền bối kia làm sư, một mực đi theo bên cạnh sư tôn tu luyện, vân du tứ phương, không có chỗ ở cố định.
Sở Chiếu một năm một mười kể lại chuyện mình đã trải qua trong hai năm này.
Sở Hùng nghe xong thì chỉ là khẽ gật đầu một cái, cũng không hỏi thăm gì nhiều, không hỏi thân phận sư tôn của hắn, sư môn của hắn, và thân phận ba người xuất hiện với hắn...
Giống như hắn không để ý đối với tất cả những chuyện này.
- Lần này ngươi trở về, là vì chuyện gì?
Sở Hùng hỏi lần nữa.
- Lần này nhi thần trở về là muốn gặp mẫu phi một chút.
Sở Chiếu trả lời.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Sở Chiếu nghĩ thế nào cũng không thông, phụ hoàng hỏi những vấn đề này có thâm ý gì, giống như hắn chưa từng nhìn thấu phụ hoàng của hắn.
- Được rồi, vẫn là chờ đi về hỏi sư thúc đi.
Nghĩ đến đây, bước chân của hắn trở nên nhanh hơn.
Mà hắn không biết là, lúc này trong hoàng cung đang có một bóng người bay về phương hướng phủ đệ của hắn.
...
Dưới bóng đêm của vương thành, tiếng người vẫn huyên náo như cũ, cực kỳ náo nhiệt.
Mặc dù đã là ban đêm, nhưng trên đường phố vẫn đông nghịt, người đến người đi, một số chỗ đặc biệt càng là khách mời ngồi đầy, không còn chỗ ngồi.
Trên đường phố còn có thể nhìn thấy binh sĩ mặc áo giáp đang tuần tra, mọi người sớm đã nhìn lắm thành quen với loại cảnh tượng này, không làm cho bất kỳ người nào kinh hoảng.
Vương thành trị an tốt như vậy, không ai dám ra tay đánh nhau trong thành cũng là bởi vì mệnh lệnh của Vương Thất, và những thành vệ binh tuần tra này.
Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là biểu tượng, một số con em của đại gia tộc, hoặc là cường giả thật xuất thủ trên đường cái, cho dù sau cùng thật bị thành vệ binh bắt giữ thì hơn phân nửa cũng sẽ không có chuyện gì.
Bất cứ lúc nào, quyền lực và thực lực vẫn luôn là giấy thông hành tốt nhất.
Lý Tứ, năm nay 27 tuổi, lớn lên cũng tạm được, tu vi Tụ Khí cảnh tầng năm, là một thành viên trong thành vệ binh, đến bây giờ hắn vẫn chưa lập gia đình, con đường này tối nay sẽ do hắn phụ trách.
Bởi vì trong nhà có một vị thúc thúc làm tiểu đội trưởng trong thành vệ binh, cho nên một tháng trước, hắn cố ý đi cửa sau, cũng xâm nhập vào trong đội ngũ thành vệ binh.
Tuy hắn được thêm vào trong đội ngũ thành vệ binh mới được một tháng ngắn ngủi, nhưng hắn đều đã học được tinh túy trong đó, cũng luyện ra một phần ánh mắt.
Nhìn thấy người nào, nên làm gì, hắn đều có tâm lý nắm chắc.
Giống như mấy ngày trước, có một người không biết từ đâu xuất hiện làm càn làm bậy, nhìn thấy trên đường cái có người đùa giỡn phụ nữ nhà lành. Thế là nhất thời não tử co lại đi tới bênh vực kẻ yếu.
Kết quả thì sao, còn không phải bị thành vệ quân bọn họ tóm lấy, đến bây giờ còn đang bị nhốt trong phòng giam nhận cải tạo.
Ai kêu cái người làm càn làm bậy kia trêu chọc chính là con trai của thống lĩnh thành vệ quân bọn họ, hắn không xui xẻo thì ai xui nữa!
Đương nhiên, bọn họ làm việc cũng phải làm trên bằng chứng xác thực, lúc ấy nữ tử kia cũng không có nói bị đùa giỡn, mà chỉ nói là chơi đùa với người quen.
Lại giống như, đoạn thời gian trước, chuyện nhiều người trên đường phố ở thành Tây bị Yêu thú đả thương, lúc ấy đã chết hơn mấy chục người, thậm chí còn có một thanh niên tài tuấn tinh thần chính nghĩa bạo rạp, thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ, vậy mà đả thương một vị tiểu gia trong đó.
Chuyện này lúc ấy còn dính líu rất lớn.
Kết quả cuối cùng, còn không phải thi thể của thanh niên tài tuấn kia bị vứt xuống bãi tha ma, có lẽ bây giờ ngay cả xương cốt cũng không còn.
Chuyện như vậy còn có rất nhiều trong phòng giam của thành vệ quân bọn họ.
- Tiểu Tứ, ngươi là dòng độc đinh duy nhất của Lý gia ta, thúc có mấy câu phải nói với ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, muốn lăn lộn trong thành vệ quân thì ánh mắt nhất định phải tốt, não nhất định phải linh hoạt, gặp phải chuyện gì cũng không được vội vã xông về phía trước, không cầu có công, chỉ cầu không bị ảnh hưởng.
- Khi thấy những con cháu đại gia tộc kia gây chuyện thì không cần vội vã tiến lên, trước trốn qua một bên, chờ chuyện sắp kết thúc thì mới đi ra, hoặc là trực tiếp giả bộ như không nhìn thấy.
- Gặp loại người tu luyện tu vi cường đại ra tay đánh nhau trên đường, ngươi nhớ kỹ, nhất định phải cách xa ra, tốt nhất là trực tiếp rời khỏi, không nên nhúng tay vào, cũng đừng nghĩ đứng đó xem kịch, nếu không thì chết cũng không biết chết như thế nào.
- Còn có tuần tra ban đêm, nếu như nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn thấy thì nhất định phải làm như không nhìn thấy, tốt nhất là liên lạc với thành vệ binh ở gần đó...
Nhớ tới lời căn dặn của thúc thúc đối với mình, Lý Tứ cũng cảm thấy quá chính xác.