Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 269 - Chương 269. Lực Lượng Bắt Nguồn Từ Thực Lực

Chương 269. Lực Lượng Bắt Nguồn Từ Thực Lực Chương 269. Lực Lượng Bắt Nguồn Từ Thực Lực

Sau đó Lý Tứ đi vào trong một góc tối, cởi đai lưng ra, nhất thời, một dòng nước ấm bay ra.

- Ngô, xem ra gần đây mình phải hạn chế đi đến những nơi kia một chút, phải bồi dưỡng thân thể trước đã.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn nhìn thấy một bóng người màu đen từ trong một gia đình lướt ra, trên vai giống như còn vác theo một bóng người nho nhỏ, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.

Thân thể của hắn đột nhiên cứng đờ, dòng nước biến mất, trong lòng dâng lên một luồng hơi lạnh.

- Nghe đồn gần đây trong vương thành, rất nhiều tiểu hài tử bị mất tích, đến bây giờ cũng không tra ra được là ai gây nên, chẳng lẽ tối nay lại bị chính mình gặp được à?

- Không được, ta không nhìn thấy gì cả, ta phải lập tức rời khỏi đây mới được.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức buộc đai lưng lại, cẩn thận đi về hướng trên đường phố.

Còn về chuyện tối nay, hắn toàn làm như không nhìn thấy.

Dù sao thì hắn chỉ là một thành vệ binh, một tháng nhận mười mấy viên linh thạch hạ phẩm, tội gì vì loại chuyện này mà nộp mạng.

Dù sao thì đây cũng là chuyện quỷ dị mà những đại nhân kia cũng không đều tra ra tung tích, một tiểu nhân vật như hắn thật sự không cần phải lẫn vào trong đó.

Bên tai của hắn quanh quẩn lên lời nói của thúc thúc, có ít người lẫn vào tiến một số chuyện không nên lẫn vào, sau cùng rơi vào hạ tràng cửa nát nhà tan.

Không chỉ hại bản thân chết, mà còn liên lụy đến người trong nhà phải chịu tội chung.

Cho nên, hắn nhất định phải nghe theo lời thúc thúc cảnh cáo, chuyện tối nay, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không biết gì cả.

Dù hắn có vì vậy mà mất đi bát cơm thành vệ binh này.

...

Một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy đi trên đường, trong xe ngựa là một nam tử và một nữ tử, nam tử này thân hình cao lớn khôi ngô, anh tuấn uy vũ bất phàm, hai đầu lông mày để lộ ra mấy phần bá khí.

Mà thiếu nữ kia thì tướng mạo ngọt ngào đáng yêu, mặc quần áo bằng lụa mỏng màu trắng, tóc buộc lên thật cao, mang trên mặt một nụ cười nhàn nhạt, lộ ra rất điềm tĩnh, làn da của cô rất trắng, vô cùng mịn màng, một đôi mắt đen thanh tịnh như nước.

Trong lúc xe ngựa chạy trên đường, thiếu nữ mở to mắt, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt của cô nhìn về phía người đi trên đường phố, trong mắt lại là có một tia lo lắng.

- Yên nhi, ngươi có tâm sự gì à?

Nam tử anh tuấn uy vũ bất phàm, thấy vẻ lo lắng trong mắt thiếu nữ, hắn ân cần hỏi han.

- Lâm đại ca, ta lo lắng đệ đệ của ta...

- Yên nhi, ta sẽ bảo vệ tốt cho các ngươi.

Nam tử anh tuấn bất phàm ôn hòa nói, ánh mắt của hắn lộ ra một tia bễ nghễ.

- Cám ơn ngươi, Lâm đại ca.

Đầu của thiếu nữ nhẹ nhàng gối lên trên bờ vai nam tử, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại.

Nam tử nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của thiếu nữ, trong lòng dâng lên một tia rung động.

Hồng nhan tri kỷ của hắn không ít, mỗi một người đều quốc sắc thiên hương, có tiểu thư khuê các, có thiếu phụ thành thục, cũng có thiếu nữ ngây ngô...

Nhưng đều không tạo cho hắn loại cảm giác giống như nữ hài trước mắt này.

Có lẽ đây là số mệnh đã định sẵn cho hắn rồi!

Hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặ thiếu nữ này, đó là một cảnh tượng mỹ lệ ngoài ý muốn...

...

...

Sau khi Sở Chiếu trở về phủ đệ thì vẫy lui một đám nô bộc, sau đó lập tức đi về hướng căn phòng của sư thúc.

- Sư thúc, ta trở về.

- Ừm, vào đi.

Sở Chiếu đẩy cửa phòng ra, vừa đi vào đã nhìn thấy sư thúc và hai vị sư huynh đều đang ở trong phòng.

- Thế nào, ngươi đã gặp mẫu phi của ngươi rồi chứ?

- Đã gặp được, sư thúc.

Sau đó, Sở Chiếu nói lại một lần chuyện sau khi mình tiến vào hoàng cung, nhất là chuyện hắn nói chuyện với phụ hoàng trong ngự thư phòng, tất cả hắn đều kể lại rõ ràng rạch mạch từng chi tiết một.

- Sư thúc, ngài nói xem phụ hoàng ta nói vậy là có ý gì?

Sở Chiếu hỏi.

Hai người Phương Húc và Ngô Hoành ở bên cạnh nghe xong thì cũng vùi đầu tự hỏi.

- Có phải ngươi cảm thấy phụ hoàng của ngươi dụng ý rất sâu, cao thâm mạt trắc hay không?

Vương Vô Địch mang trên mặt vẻ mỉm cười. (sau này sẽ gọi phân thân là Vương Vô Địch)

- Sư thúc, ta chính là không nghĩ ra, vì sao phụ hoàng chỉ hỏi ta hai vấn đề này chứ?

Sở Chiếu nói.

- Ha ha, bởi vì tu vi thực lực của ngươi còn quá yếu.

Vương Vô Địch ôn hòa nói.

- Sư thúc?

Sở Chiếu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sư thúc của mình.

Ngay cả hai người Phương Húc và Ngô Hoành đứng bên cạnh trầm tư suy nghĩ, cũng đều ngẩng đầu nhìn về phía sư thúc của mình.

- Mị lực đáng chết này!

Nhìn không bao lâu, ba người đều dời ánh mắt của mình ra chỗ khác.

- Ngươi phải hiểu được, thế giới này quan trọng nhất chính là thực lực, ngươi cảm giác phụ hoàng của ngươi cao thâm mạt trắc, dụng ý rất sâu, một phần là bởi vì hắn là phụ hoàng của ngươi, chính là bởi vì thân phận đó nên mới làm cho ngươi sinh ra một loại kính sợ đối với hắn, một phần khác chính là tu vi thực lực của ngươi quá thấp.

- Nếu như tu vi thực lực của ngươi đã là Thiên Võ cảnh, Vương cảnh, thậm chí là Hoàng cảnh, khi mà ngươi có thể uy áp toàn bộ Vương Triều Đại Càn thì ngươi còn cảm thấy những lời phụ hoàng của ngươi có thâm ý không?

Giọng nói nhàn nhạt của Vương Vô Địch vang lên, trên mặt lộ ra một nụ cười cao thâm mạt trắc.

- Người yếu mới cần tính kế, mà cường giả thì hoàn toàn có thể dùng nắm đấm nói chuyện!

Trong lòng lão hồ ly đó có ý gì thì hắn không rõ ràng, chỉ biết là lão đang ra sức lừa dối là được rồi, khí thế tuyệt đối không thể thua.

hắn Mà lại cảm thấy hắn không nói sai, nếu là thực lực tu vi rất mạnh thì còn cần phải suy nghĩ thâm ý trong những lời nói kia à?

Lực lượng bắt nguồn từ thực lực!

Người thành công nói ra có thể được rất nhiều người tán đồng, đó là bởi vì hắn thành công.

Nếu là một người thất bại nói cùng câu đó thì chắc chắn sẽ bị người mắng.

Bình Luận (0)
Comment