Nghe thấy sư thúc nói vậy, sư huynh đệ ba người không khỏi dần nhập vai vào trong nhân vật.
- Nếu như mình có tu vi thực lực đủ để uy áp toàn bộ Vương Triều Đại Càn thì mình sẽ để ý những chuyện này không. .
- Đúng vậy, nếu như mình có tu vi thực lực giống như sư tôn và sư thúc thì chỉ sợ sẽ không coi chuyện giữa Hồng gia và Sở gia vào đâu? Đối mặt với phụ hoàng cũng không cần. .
Ánh mắt ba người càng ngày càng sáng.
Quả nhiên, vẫn là cố gắng tu luyện, tăng cao tu vi mới là vương đạo.
Sư tôn và sư thúc thật không lừa ta!
- Sư thúc, ta hiểu rồi!
- Ta cũng hiểu rồi!
- Ta cũng vậy, sư thúc!
Ba người cùng mở miệng nói.
- Ừm.
Vương Vô Địch khẽ gật đầu một cái.
Đang lúc hắn chuẩn bị nói thêm gì nữa thì lông mày của hắn nhíu một cái, ánh mắt nhìn về phía ngoài phủ đệ.
- Có người đến? Là theo dõi Sở Chiếu tới à?
Tuy tu vi của hắn mới Thiên Võ cảnh hậu kỳ, nhưng lực lượng thần hồn của hắn cũng không yếu, thậm chí còn mạnh hơn cường giả Vương cảnh bình thường một chút, phạm vi dò xét của lực lượng tinh thần đương nhiên cũng rộng và ít tiêu hao hơn.
Người bình thường khi ở trong phủ đệ động phủ thì sẽ không dễ dàng tản ra lực lượng tinh thần dò xét, dù sao đây cũng là có tiêu hao.
Nhưng hắn là ai, hắn là người bình thường à?
Mặc dù không thể mở rộng phạm vi dò xét lực lượng tinh thần đến lớn nhất mọi lúc mọi nơi, nhưng xung quanh phủ đệ thì hắn vẫn rất chú ý.
Bây giờ có một ngọn núi thịt xuất hiện ở gần phủ đệ như vậy, tưởng rằng mắt của Vương mỗ hắn bị mù à?
Vừa nhìn cơ thể này, hành động lén lút này thì hắn đã biết không phải là người tốt!
- Sư thúc, có chuyện gì vậy?
Ngô Hoành là người phát hiện không hợp lý trước nhất, vội vàng đột nhiên hỏi.
- Không có gì, có một tên trộm mới đến, các ngươi ở lại đây, đừng lộn xộn.
Vương Vô Địch dặn dò ba người.
- Vâng, sư thúc.
. . .
- Hắc hắc, chỉ bằng cái này mà cũng muốn ngăn cản bước chân của bần tăng à?
Khóe miệng Khổ Huyền lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
Nhớ ngày đó, khi hắn ở vương triều Đại Khánh đã nhiều lần nhẹ nhàng trà trộn vào hoàng cung.
Nếu không phải lần kia hắn hơi đại ý, chơi quá kịch liệt thì cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Trước mắt chỉ là một tòa phủ đệ của hoàng tử, lại đáng là gì?
Cho dù thủ vệ của phủ đệ đại hoàng tử thì hắn thấy cũng không gì hơn cái này, hắn muốn len lén lẻn vào cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong tay của hắn đột nhiên xuất hiện một cái trận bàn, sau khi đưa linh lực vào, lồng ánh sáng trận pháp trên tường rào phủ đệ nhẹ nhàng rung động, cuối cùng tạo thành một cánh cửa.
Khóe miệng Khổ Huyền lộ ra vẻ tươi cười, đây chính là bảo bối của hắn, hắn có thể nhiều lần lặng yên không tiếng động lẻn vào hoàng cung mà không bị người phát hiện, một là bởi vì tu vi hắn cao, diện tích hoàng cung đủ lớn nguyên nhân, hai chính là nhờ vào trận bàn này trong tay hắn.
Dù sao thì trong hoàng cung cũng có bố trí trận pháp cảnh giới, một khi có người ngoài xâm nhập thì sẽ phát động cảnh báo.
Mà hắn có thể lẻn vào mà không có bị người phát hiện, cũng là bởi vì có trận bàn này trong tay hắn.
Cái trận bàn này có thể lặng yên không tiếng động phá vỡ các loại trận pháp, đến bây giờ chưa lần nào làm hắn thất vọng.
Đương nhiên, hắn không có bản lĩnh luyện chế ra loại bảo vật này, đây là hắn lấy được từ trong một chỗ cổ mộ.
Mà đây cũng là vốn liếng giúp hắn bắt đầu thâu hương trộm ngọc.
Thân ảnh của hắn lơ lửng, bay về hướng cánh cửa đó.
Mặc dù thân thể mập mạp, nhưng lại không ảnh hưởng đến động tác của hắn chút nào, động tác cực kỳ linh hoạt, hắn rơi xuống đất lặng yên không một tiếng động, xem ra đã xe nhẹ đường quen, bình thường khẳng định đã làm không ít lần.
- Không ngờ trong phủ đệ của một hoàng tử nho nhỏ mà cũng bố trí không ít trận pháp.
Sau khi Khổ Huyền hạ xuống, nhìn thoáng qua xung quanh, thầm nghĩ trong lòng.
Hắn vẫn còn có chút thiên phú về trận pháp nhất đạo.
Trước kia, khi còn làm nghề đào mộ hắn đã tìm hiểu không ít, sau này làm lên loại nghề kia lại càng bỏ ra không ít công sức vào trận pháp nhất đạo.
Tuy trong trang viên có không ít trận pháp, nhưng hắn chính là hoa hòa thượng có trận bàn trợ giúp.
- Nhưng mà lần này vẫn phải tốn một chút khí lực, đợi sau khi trở về, nhất định phải tìm đại hoàng tử lấy thêm những cực phẩm kia nữa mới được!
Nhưng Khổ Huyền không biết là, hắn tự cho là mình hành động không bị ai phát hiện, thật ra đều bị hai người... Không, là ba người nhìn rõ ràng ở trong mắt.
Ngoài phủ đệ, một bóng người màu đen xuất hiện trong bóng đêm.
- Khặc khặc, không ngờ lại còn có người khác tới nữa, thật là có chút ngoài ý muốn! Nhưng mà như vậy cũng tốt, vừa vặn trước hết để cho ngươi thử xem thực lực của người ở bên trong như thế nào.
Nhìn bóng người mập mạp kia tiến vào trong phủ đệ, trong lòng người áo đen bên ngoài phát ra một trận cười lạnh.
- Hả? Bên ngoài còn có một người nữa, là đồng đảng hay là. .
Ánh mắt Vương Vô Địch hơi nheo lại.
- Được rồi, giải quyết tên này trước rồi tính tiếp, bản thể cũng đã đến đây, cứ giao người ở bên ngoài cho bản thể giải quyết là được rồi.
Từ khi hắn phát hiện có người ẩn núp ở gần phủ đệ thì bản thể của hắn cũng đã cảm thấy tình huống, đã lặng lẽ chạy đến nơi này.
Tuy tu vi của người này chỉ là Thiên Võ cảnh trung kỳ, lấy thực lực phân thân hẳn là xử lý dễ như trở bàn tay, nhưng Vương Đằng vẫn có chút không yên lòng, cho nên sau khi cảm thấy tình huống này thì đã lập tức chạy đến nơi này.
Nếu như gặp tình huống đột phát thì hắn còn có thể lập tức ra tay viện trợ.
- Một người mạnh nhất chỉ mới là Huyền Võ cảnh?
Khổ Huyền nhíu mày, dưới lực lượng tinh thần của hắn dò xét, hắn phát hiện trong trang viên, người có tu vi mạnh nhất chỉ mới là Huyền Võ cảnh tầng chín.
Chuyện này có chút không giống với tin tức hắn có được từ trong miệng đại hoàng tử Sở Hạo.