Căn cứ theo suy đoán của đại hoàng tử Sở Hạo, trong ba người theo tam đệ hắn trở về thì phải có một người tu vi không thấp mới đúng.
Nhưng đến bây giờ, lực lượng tinh thần của hắn cũng không dò xét được người có tu vi cao hơn đó tồn tại.
- Chẳng lẽ người kia không có ở đây? Hoặc là đại hoàng tử đoán sai rồi?
Trong lòng Khổ Huyền âm thầm suy nghĩ.
Còn về khả năng tu vi người kia đạt đến Vương cảnh, hoặc là rất giỏi về che giấu khí tức bản thân thì cũng không thể giấu giếm hắn được, đối với điểm ấy, hắn là rất nắm chắc.
Phải biết rằng hắn cũng là một cao thủ che giấu khí tức, bằng không thì hắn cũng thể nhiều lần thâu hương trộm ngọc thành công trong hoàng cung của vương triều Đại Khánh.
Thanh danh của hắn có thể không phải là bởi vì có tu vi Thiên Võ cảnh có được, hoàn toàn là bởi vì hắn chạy trốn lợi hại và phương diện kia cường đại mà nổi tiếng.
Tuy hắn béo, nhưng hoàn toàn không giả!
Thân thể cũng rất là linh hoạt, các loại tư thế độ khó cao cũng có thể thi triển ra được.
Ở vương triều Đại Khánh, ngoại hiệu "Âm Hòa Thượng" của hắn rất nổi danh, không biết có bao nhiêu người vụng trộm muốn bái hắn làm thầy, đi theo hắn học nghệ.
Nếu không phải triệt để đắc tội với Vương Thất của vương triều Đại Khánh, thì hắn cũng sẽ không chạy trốn tới Vương Triều Đại Càn này.
- Được rồi, trước đi dò xét trước rồi tính tiếp, sớm làm xong việc này rồi về sớm, còn có rất nhiều cực phẩm ở nhà đang chờ ta.
Vừa nghĩ tới những vũ nữ trong phủ đệ của đại hoàng tử, trong mắt Khổ Huyền đã toát ra một trận âm quang.
Ngay khi hắn chuẩn bị bước về hướng một viện khác thì trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên một tia báo động, hắn theo bản năng nhìn ra sau lưng.
Một đạo hắc quang lặng yên không ột tiếng động phóng về hướng hắn.
- Sao lại như vậy... A!
Một tiếng kêu thảm thiết đầy thống khổ vang vọng trên bầu trời phủ đệ, trong nháy mắt đánh thức tất cả mọi người trong phủ đệ.
- Người nào dám xông vào phủ đệ?
- Có thích khách! Nhanh bảo vệ tam hoàng tử!
- Âm thanh từ bên kia truyền đến, nhanh!
- ...
Từng tiếng tiếng rống giận dữ vang lên, ngay sau đó, từng tiếng xé gió mau chóng đuổi về phương hướng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Ngay cả bóng người bên ngoài phủ đệ cũng nghe thấy được tiếng hét thảm này.
- Bị phát hiện, bắt đầu động thủ rồi à.
Trong phủ đệ.
Chỉ thấy lúc này, vẻ mặt hòa thượng Khổ Huyền nhăn nhó, thất khiếu chảy máu, nhìn qua vô cùng thê thảm.
- Ngươi là ai? Xuất hiện từ lúc nào?
Khổ Huyền nhìn người thanh niên cách đó không xa, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Tuy thanh niên này rất có mị lực, nếu như bình thường gặp thì nói không chừng hắn sẽ... Nhưng, lúc này, trong lòng hắn chỉ có hoảng sợ.
Hắn không biết người này xuất hiện từ lúc nào, lực lượng tinh thần của hắn căn bản không có dò xét được người này tồn tại, chỉ là vào thời khắc sống còn, trong lòng hắn mới xuất hiện một chút cảm giác không đúng, nhưng lúc này, tất cả đã trễ rồi.
Càng quan trọng hơn là, một đạo công kích thần hồn vừa rồi tuyệt đối không phải Thiên Võ cảnh có thể thi triển ra.
Điều này nói rõ, người này rất có thể là cường giả Vương cảnh.
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Hòa Thượng Khổ Huyền cũng là trầm xuống, thời kỳ toàn thịnh, hắn cũng chưa chắc có thể đào thoát từ trong tay một vị cường giả Vương cảnh, huống chi lúc này bản thân còn bị trọng thương.
Vương Vô Địch bình tĩnh nhìn Khổ Huyền, năm ngón tay hư nắm, một cái bàn tay màu vàng óng xuất hiện, chộp về hướng Khổ Huyền hòa thượng.
- Tiền bối, xin tha cho vãn bối một mạng, là đại hoàng tử Sở Hạo phái ta tới đây, ta chỗ này có bảo vật có thể... A! Ta liều mạng với ngươi!
Mắt thấy thanh niên kia không nhúc nhích chút nào, bàn tay màu vàng óng vẫn như cũ nắm về hướng hắn, trong mắt Khổ Huyền cũng lóe lên hung quang.
Chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một chuỗi hạt châu màu đen, linh lực trong cơ thể mãnh liệt rót vào trong đó, hạt châu màu đen hắc quang đại thịnh, bay về hướng bàn tay màu vàng óng.
- Nổ cho ta!
- Đùng! Đùng! Đùng...
Quang mang màu đen và bàn tay màu vàng óng chạm vào nhau, phát ra từng tiếng nổ thật to, khí lãng vô hình tứ tán về hướng xung quanh.
May mà trong phủ đệ có bố trí một số trận pháp, nên ngoại trừ vị trí trung tâm vụ nổ bị hư hao nghiêm trọng ra thì những chỗ khác không tổn thất quá lớn.
Khổ Huyền tự biết không phải đối thủ của người nọ, cho nên hắn thừa dịp này, bóng người lao cực nhanh về phía sau.
Ánh mắt Vương Vô Địch bình tĩnh nhìn bóng người Khổ Huyền chạy trốn, thân hình hắn hơi rung nhẹ, người đã đột nhiên biến mất.
Còn về những thị vệ nô bộc trong phủ đệ đang cực tốc chạy tới, sau khi cảm nhận được tiếng nổ này cũng ào ào dừng bước.
- A... Không muốn! Tiền bối, đừng có giết ta! Ta có bí mật có thể nói cho tiền bối! Ta có thể nhận tiền bối làm chủ! Không!
Trên mặt Vương Vô Địch từ đầu đến cuối đều không đổi chút nào, hắn đưa tay thu hồi nhẫn không gian duy nhất còn sót lại.
Còn về những lời hòa thượng Khổ Huyền nói trước khi chết thì Vương Vô Địch căn bản cũng không để ý, chỉ cần hòa thượng chết rồi thì tất cả chẳng phải là của hắn hay sao.
Thứ hắn muốn, hắn sẽ tự mình đi lấy!
Còn về nô bộc, hắn căn bản cũng không cần!
Nếu không phải cân nhắc đến nơi đây là phủ đệ của đệ tử thì hắn sớm đã bắt hòa thượng này lại.
Tuy hòa thượng này có tu vi Thiên Võ cảnh trung kỳ, hắn cũng chỉ có tu vi Thiên Võ cảnh hậu kỳ, nhưng lấy thực lực chân chính của hắn, muốn giết chết hòa thượng này vẫn rất dễ dàng.
- Hiện tại, còn có một người nữa!
...
Ngoài phủ đệ.
Cảm thụ được động tĩnh trong phủ đệ biến mất, vẻ mặt của bóng người màu đen cũng ngưng trọng lên.
- Chiến đấu kết thúc nhanh như vậy, xem ra thực lực của người kia không thể khinh thường, ít nhất là tu vi Thiên Võ cảnh đỉnh phong, thậm chí là Vương cảnh.
Ngay khi bóng người màu đen nghĩ đến những chuyện này thì trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác hết sức nguy hiểm, lông tơ trên người càng là sợ run lên.