Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 272 - Chương 272. Đi Nhầm Nhà

Chương 272. Đi Nhầm Nhà Chương 272. Đi Nhầm Nhà

- Không tốt!

Bóng người màu đen không chút suy nghĩ, thân thể lập tức vọt tới phía trước.

Nhưng tốc độ của hắn lại nhanh thì có thể nhanh hơn luồng hào quang màu vàng óng kia.

- A!

Thân thể của hắn trì trệ, ngay sau đó vô số đạo công kích cường đại bao phủ thân thể của hắn.

- Rầm rầm rầm...

Cái này tiếng vang ầm ầm, chấn động khuếch tán về hướng xung quanh.

Một vị lão giả trống rỗng xuất hiện, đưa tay chộp về hướng trung tâm nổ tung.

...

- Thế nào? Hắn là thân phận gì? Phương nào phái tới?

Vương Vô Địch hỏi

- Ha ha, người của vị kia trong hoàng cung, nhưng mà không phải thủ hạ của hắn, cả hai là quan hệ hợp tác.

Vương Đằng khẽ cười nói.

- Quan hệ hợp tác?

- Ừm, người này là hộ pháp của Ma Môn Hữu...

Thì ra sớm từ mấy trăm năm trước, cảnh nội Vương Triều Đại Càn đã có một thế lực Ma Môn.

Khi đó, Ma Môn có thể nói là Ma Uy ngập trời, nói rõ bởi vì Ma Chủ Ma Môn là đệ nhất cường giả lúc ấy của Vương Triều Đại Càn, Ma Môn cướp bóc đốt giết ở trong cảnh nội Vương Triều Đại Càn, không chuyện ác nào không làm.

Cuối cùng vẫn đưa tới mấy đại thế lực Vương Thất Đại Càng, Kiếm Tông, bốn đại gia tộc liên hợp thảo phạt.

Tuy mấy đại thế lực trả giá nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn đánh bại Ma Môn, đồng thời chém giết môn chủ Ma Môn, và một đám cao thủ của Ma Môn.

Có thể có câu nói rất hay, con rết trăm chân, chết mà không ngã, Ma Môn vẫn có một ít người chạy thoát.

Lại thêm mấy đại thế lực cũng không phải chân chính đồng lòng, thấy môn chủ và đại bộ phận cao thủ Ma Môn đều chết hết nên cũng bỏ đi không quan tâm nữa.

Tuy mấy đại thế lực đều có hạ lệnh đuổi giết dư nghiệt Ma Môn, nhưng lợi ích lớn nhất trước mắt lại là địa bàn và tài phú Ma Môn lưu lại.

Mà cái này chính là thời cơ cho dư nghiệt Ma Môn thở dốc.

Trải qua mấy trăm năm trong bóng tối âm thầm khôi phục phát triển, Ma Môn cũng tạo thành kích thước nhất định.

Tuy kém hơn thời kỳ cường thịnh của Ma Môn lúc trước, nhưng tốt xấu cũng xuất hiện cường giả Vương cảnh.

Cũng vào vài thập niên trước, người của Ma Môn tìm tới lúc ấy vẫn là thái tử điện hạ Sở Hùng, lớn nhất hai người sau trong bóng tối đã đạt thành một số hiệp nghị.

- Hiện tại, Sở Hùng đang tu luyện một loại Ma Công, cũng đã sắp tu luyện thành công.

Vương Đằng nói.

- Chuẩn bị làm thế nào?

- Nói việc này cho Sở Chiếu đi, làm thế nào đều do hắn quyết định.

Vương Đằng thuận miệng nói.

Đối với chuyện Vương Thất cấu kết với Ma Môn, Vương Đằng không rảnh quan tâm.

Còn về nói trừ hại cho dân, mọi người của Ma Môn, người người có thể tru diệt, thật ra những chuyện này đều là nói nhảm, Vương Đằng hắn còn không có giác ngộ đó.

Đương nhiên, nếu như người của Ma Môn không biết tốt xấu lại tìm tới cửa thì Vương Đằng cũng không để ý diệt Ma Môn.

Thật ra cho dù là thế lực giống như như Kiếm Tông, bốn đại gia tộc thì cũng sẽ không liều mạng, dốc hết toàn lực khi nghe đến Ma Môn.

Chuyện này không phù hợp với lợi ích của bọn hắn!

Tuy thế giới này không thiếu loại người tinh thần chính nghĩa bạo rạp đó, thế nhưng cuối cùng chỉ là số rất ít mà thôi.

Một số thiếu niên trải qua cuộc sống xã hội, cuối cùng cũng sẽ từ từ thay đổi cách nhìn.

Muốn giúp đỡ chuyện gì thì trước tiên cần phải có vốn liếng, một người bình thường không có chút bối cảnh đi chỉ trích một vị ác thiếu, kết quả sau cùng đơn giản chính là tử vong, không có chút tiếng tăm nào.

Thậm chí sẽ không có ai nhớ đến một nhân vật nhỏ như hắn, chỉ sẽ có người nói hắn không biết tự lượng sức mình.

Nhưng nếu như loại người có bối cảnh ngập trời, hoặc là thực lực cường đại làm chuyện tốt thì kết quả sẽ không giống, loại người này là sẽ được vạn người ngưỡng mộ.

Bởi vì bọn hắn làm việc tốt có thể còn sống, đồng thời còn có thể thành công!

- Ừm, hòa thượng kia là đại hoàng tử Sở Hạo phái tới.

Vương Vô Địch nói.

- Nói với Sở Chiếu, bảo hắn tự quyết định đi, ta đi về trước , hình như bên kia đã xảy ra một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn.

Vương Đằng nói xong thì bóng người lập tức biến mất.

. . .

Một bên khác, ở trong trang viên của Hổ Nữu.

Ngay sau khi Vương Đằng rời khỏi không bao lâu thì có một bóng người lén lút, tiến về phương hướng trang viên.

Nhưng sau khi hắn leo tường tiến vào trang viên thì lập tức bị trận pháp trói chặt.

- Đáng chết, đây là chỗ quái quỷ nào vậy?

Trong lòng Lệ Nam thầm mắng một tiếng.

Hắn không ngờ được rằng, mới vừa chui vào trang viên mà đã bị trận pháp trói chặt, quan trọng nhất chính là, hắn còn không thoát khỏi khốn trận này được.

Phải biết, hắn chính là một vị cường giả Long Nguyên cảnh, cho dù so với những thanh niên tài tuấn trên bảng Tiềm Long kia thì hắn cũng không kém bao nhiêu.

Tuy tuổi của hắn lớn hơn một chút, nhưng đó cũng là đủ để sánh vai với nhân vật thiên tài của bảng Tiềm Long.

- Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng bị chủ nhân của trang viên phát hiện, xem ra là lúc gọi người rồi.

Nghĩ đến đây, Lệ Nam không chần chờ nữa, trong tay của hắn xuất hiện một cái ngọc phù truyền tin, chuẩn bị liên hệ một vị cường giả đến cứu hắn.

Làm nhóm nghề này cũng cần phải có tổ chức, có kỷ luật.

Huống chi, hắn còn không thuộc về thế lực nào khác, phía sau của hắn chính là có cường giả tồn tại.

Hắn đưa linh lực vào ngọc phù truyền tin.

- Mả mẹ nó, thậm chí ngay cả trận pháp che đậy truyền tin cũng bố trí.

- Đáng chết, bây giờ nên làm gì đây?

Trong lòng Lệ Nam chết lặng, hiện tại có thể nói là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!

- Có nên...

Trong mắt Lệ Nam lóe lên một đạo hung quang.

Dù sao thì bây giờ cũng đã như vậy rồi, hay là liều một cái, khí thế trên người hắn bắt đầu dâng lên.

Còn về việc làm như vậy có thể bị chủ nhân của trang viên này phát hiện hay không thì hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa, nếu còn tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, hắn sớm muộn sẽ bị phát hiện, nếu như bây giờ bạo phát toàn lực, nói không chừng hắn còn có cơ hội chạy thoát.

Bình Luận (0)
Comment