Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 277 - Chương 277. Thật Ra Ta Muốn Nói Không Phải Cái Này

Chương 277. Thật Ra Ta Muốn Nói Không Phải Cái Này Chương 277. Thật Ra Ta Muốn Nói Không Phải Cái Này

Mà sáng sớm đã có một vị tráng hán dáng người khôi ngô đi tới phủ đệ của tam hoàng tử.

- Cữu cữu, sao ngài lại tới đây?

Sở Chiếu nói.

Lúc này, Sở Chiếu sớm đã khôi phục bình tĩnh, suy nghĩ một đêm hắn cũng suy nghĩ hiểu rõ, sự kiện kia cho dù cái gì cũng không biết, thì làm chưa nghe nói qua.

- Ngươi đứa nhỏ này, sau khi trở về cũng không biết trở về gặp cữu cữu một chút, còn muốn cữu cữu tự mình tới.

Hồng Chiến giả vờ giận nói.

- Cữu cữu ngài nói đùa, ta đang chuẩn bị hôm nay sẽ trở về gặp ngài đây.

Sở Chiếu vừa cười vừa nói.

Hắn đúng là chuẩn bị hôm nay đi Hồng gia, thuận tiện nhìn xem có thể khuyên cữu cữu một chút, tạm chấm dứt thế cục đối lập giữa Hồng gia và Sở gia hay không.

Tuy hắn biết hi vọng này rất xa vời, nhưng hắn vẫn muốn thử xem.

Nếu hắn có thực lực tu vi giống như sư tôn và sư thúc thì tốt rồi.

Nghe nói như thế, trên mặt Hồng Chiến cũng lộ ra nụ cười:

- Tối hôm qua ngươi không sao chứ? Biết là ai làm không?

- Cữu cữu, ta không có gì, người kia hẳn là đại ca phái tới, nhưng mà đã bị sư thúc ta giải quyết.

Sở Chiếu trả lời.

- Không sao là tốt rồi, nếu như ngươi có chuyện gì, cữu cữu định sẽ cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng trả giá đắt.

Trong mắt Hồng Chiến lóe lên một tia lệ mang.

Nghe được cữu cữu câu nói này, trong lòng Sở Chiếu cũng cảm thấy ấm áp.

- Đúng rồi, Chiếu Nhi, sư thúc của ngươi là?

Hình như Hồng Chiến nhớ ra cái gì đó, mở miệng hỏi Sở Chiếu.

Sáng sớm hôm nay hắn đến đây, một là vì muốn gặp Sở Chiếu, mà nguyên nhân khác là thăm dò sư thúc Sở Chiếu, nhìn xem có thể lôi kéo hay không.

- Sư thúc ta...

Sở Chiếu bện thành một cố sự, lại nói một lần với Hồng Chiến.

- Thì ra là như vậy, không biết cữu cữu có thể gặp sư thúc của ngươi một lần hay không?

Hồng Chiến nói ra mục đích chủ yếu của ngày hôm nay.

- Cữu cữu, chuyện này ta cần đi xin ý kiến của sư thúc.

Sở Chiếu nói.

Hắn cũng không dám đánh cược, sư thúc nhất định sẽ gặp cữu cữu hắn.

Tuy trên mặt sư thúc luôn luôn treo nụ cười ấm áp, xem ra bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần, nhưng đây chẳng qua là đối nội, đối ngoại sư thúc cũng không có bình dị gần gũi như vậy.

- Ừm.

Hồng Chiến gật đầu cười, cũng không nói thêm gì.

Nhìn bóng lưng Sở Chiếu rời khỏi, ánh mắt của hắn một trận lấp loé không yên.

- Theo tin tức lấy được từ tối hôm qua, thực lực sư thúc của Chiếu Nhi ít nhất là Thiên Võ cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể là cường giả Vương cảnh.

Đây là kết quả suy đoán của lão tổ Hồng gia và Hồng Chiến.

Lại thêm Thần Toán Tử đã từng nói lời nói, bọn họ có lý do tin tưởng, có lẽ sư thúc này của Chiếu Nhi là một cái chuyển cơ.

Mà cái này, cũng là hắn tới đây mục đích chủ yếu.

- Đáng tiếc, tối hôm qua không gặp được tiền bối Thần Toán Tử...

Tối hôm qua lão tổ Hồng gia càng tự mình đi Thiên Cơ lâu một chuyến, đáng tiếc lấy được tin tức lại là Thần Toán Tử đã rời khỏi Thiên Cơ lâu, mang theo đồ đệ về sư môn thăm hỏi trưởng bối rồi.

Đối với điểm ấy, lão tổ Hồng gia và Hồng Chiến cũng không suy nghĩ nhiều.

Một đường đi vào trụ sở của sư thúc, Sở Chiếu gõ cửa phòng.

- Chuyện gì?

- Sư thúc, cữu cữu ta tới, hắn muốn gặp ngài một lần.

- Không gặp.

- Vâng, sư thúc.

Trong gian phòng, Vương Vô Địch mở hai mắt ra, trong mắt chợt lóe lên tinh quang.

Đối với chuyện cữu cữu của Sở Chiếu muốn gặp của hắn, Vương Vô Địch cũng không có quá nhiều để ý, hắn đến đây đơn giản là muốn kết giao với mình, thuận tiện xem thử có thể lôi kéo mình hay không.

Đây là chuyện rõ rành rành, dù sao thì thế cục hiện tại của vương thành đã như thế, mặc kệ diễn biến tiếp theo thế nào, có thể thêm ra một vị cường giả thì vẫn là một chuyện tốt.

Đương nhiên, vị kia trong hoàng cung khẳng định là không muốn gặp mình.

Sau khi về đến đại sảnh, Sở Chiếu nói xin lỗi với Hồng Chiến:

- Cữu cữu, sư thúc hắn đang lúc bế quan tu luyện, chỉ sợ không cách nào gặp ngài được.

- Ha ha, không có gì, không có gì.

Nghe nói như thế, Hồng Chiến cũng không tức giận, thật ra những chuyện này đều nằmn trong dự liệu của hắn.

Cường giả nha, chung quy là có một ít tính cách.

Huống chi, lúc này thế cục ở vương thành có chút khẩn trương, Sở gia của Vương Thất và Hồng gia bọn hắn đang ở hai bên đối lập, sư thúc của Chiếu Nhi không nguyện ý tỏ thái độ cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng hắn không biết, tối hôm qua vị cường giả Vương cảnh trong hoàng cung đã thân vẫn, sư thúc của Sở Chiếu đã không có hứng thú đối với chuyện giữa hai nhà bọn hắn, càng không có ý định nhúng tay vào.

- Cữu cữu, quan hệ giữa các ngươi và phụ hoàng ta có thể hoà hoãn lại không?

Cuối cùng, Sở Chiếu vẫn hỏi vấn đề này.

- Tốt, Chiếu Nhi, chuyện này ngươi chớ để ý.

Nghe được câu nói này của Sở Chiếu, nụ cười trên mặt Hồng Chiến lập tức thu liễm, ngay cả giọng nói cũng lạnh mấy phần.

- Cữu cữu, thật sự chẳng lẽ...

...

- Sư thúc, thật sự chẳng lẽ không có cách nào giải quyết vấn đề giữa Sở gia và Hồng gia sao? Chẳng lẽ cữu cữu và phụ hoàng ta không thể sống chung hòa bình với nhau sao?

Sở Chiếu hỏi.

Hắn không hiểu, vì sao lại biến thành như vậy, không phải trước kia rất tốt à?

- Vấn đề này phải hỏi chính ngươi, ngươi khi còn bé có huynh đệ tỷ muội quan hệ tốt không?

Vương Vô Địch hỏi.

- Có.

Sở Chiếu trả lời khẳng định.

Hắn khi còn bé có quan hệ rất tốt với nhị ca, lúc đó hắn, cơ bản mỗi ngày đều đi theo phía sau cái mông của nhị ca.

- Vậy bây giờ quan hệ giữa hai ngươi thế nào?

Vương Vô Địch hỏi lần nữa.

- Quan hệ giữa ta và nhị ca cũng rất tốt.

Sở Chiếu trả lời.

- ...

Vương Vô Địch cứng miệng, câu trả lời này hoàn toàn không giống hắn nghĩ.

- Khục, rất tốt, thật ra ta muốn nói không phải cái này.

Vương Vô Địch ho khan một tiếng, mới tiếp tục mở miệng nói:

- Ngươi phải hiểu được, nhân tâm là khó đo nhất, có lúc vì lợi ích, vì một món bảo vật mà sẽ liều sống liều chết.

Bình Luận (0)
Comment