Hắn ngược lại không phải là quá quan tâm đối với Khổ đại sư, chỉ là trong lúc nhất thời không tiếp thụ được tin tức này, dù sao thì đây chính là một vị cường giả Thiên Võ cảnh trung kỳ.
- Đại hoàng tử, bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Khởi giá, ta phải vào hoàng cung gặp phụ hoàng.
- Vâng, đại hoàng tử!
...
Hồng gia, một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
- Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!
Một tên quản gia gõ cửa phòng của Hồng Chiến.
- Xảy ra chuyện gì?
Hồng Chiến nhìn bóng người quen thuộc này, mở miệng lần nữa nói:
- Nhớ phải nói xong trong một lần.
- Vâng, gia chủ, vừa rồi phủ đệ của tam hoàng tử truyền đến tin tức, có cường giả tiềm vào phủ đệ của tam hoàng tử, may mà sau cùng bị cùng tam hoàng tử và người xuất hiện lúc trước đánh giết...
- Tốt, ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.
Nói xong, bóng người Hồng Chiến lập tức bay lên, bay về phương hướng lão tổ.
...
Hoàng cung.
Sở Hùng mặc một bộ long bào màu đen, vẻ mặt ngưng trọng nhìn ra ngoài hoàng cung:
- Xem ra ta phải tăng thêm tốc độ rồi!
...
- Sư thúc, ngài không sao chứ?
Nhìn thấy Vương Vô Địch trở về, ba người Phương Húc lập tức vây lại, ân cần hỏi han.
Tuy bọn họ không ra ngoài, nhưng cũng cảm nhận được động tĩnh khổng lồ trong trang viên trước đó.
Chỉ là uy thế đó cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Tuy bọn họ có lòng tin đối với thực lực của sư thúc, nhưng quan tâm sư thúc cũng là chuyện mà những người làm sư chất như bọn hắn phải làm.
Chưa biết chừng sư thúc thấy bọn hắn có hiếu tâm như vậy, cảm động, nói không chừng sẽ ban thưởng cho bọn hắn một món bảo vật.
Vương Vô Địch liếc nhìn mấy người Phương Húc một chút, nhưng hắn không biết ý nghĩ trong lòng mấy người này.
- Người vừa mới chui vào kia là do đại ca ngươi phái tới, đã bị ta giải quyết.
- Còn có, sư tôn của ngươi đạt được một tin tức, phụ hoàng của ngươi có hợp tác với người của Ma Môn, bây giờ hắn đang đang tu luyện một môn Ma Công.
Vương Vô Địch nói sơ qua chuyện này với Sở Chiếu một lần.
Nghe thấy tin tức này, Sở Chiếu rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức vội vàng hỏi:
- Sư thúc, phụ hoàng ta thật sự có hợp tác với người của Ma Môn à?
- Ừm.
Vương Vô Địch nhẹ gật đầu.
Đối với hắn thì Sở Hùng hợp tác với người của Ma Môn, thậm chí tu luyện Ma Công, những chuyện này đều không tính là gì.
Nếu như môn Ma Công đó thật sự rất lợi hại, rất ngưu phê, thì nói không chừng hắn cũng sẽ tu luyện, đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là môn Ma Công đó phải không có tác dụng phụ quá lớn.
Còn về cái gọi là chính ma bất lưỡng lập, lời này cũng chính là nói với môn hạ đệ tử và người bên ngoài một chút mà thôi.
Người chính thức trải qua lịch luyện thời gian dài, lại có bao nhiêu người có thể kiên trì trừ ma vệ đạo, trong lòng không có một số chuyện xấu xa?
Trong mắt Vương Vô Địch, một người là thật tiểu nhân, một người là ngụy quân tử, đều không phải là hạng người tốt gì.
Tất cả đều vẫn là lấy thực lực nói chuyện!
Nhưng Sở Chiếu bỗng nhiên nghe thấy tin tức này, trong thời gian ngắn vẫn khó có thể chấp nhận được.
Tuy hắn bái Vương Đằng làm thầy, học tập môn quy của sư môn lâu như vậy, cũng không quá coi trọng việc phân chia giữa chính với ma.
Nhưng.
Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, lại được quán thâu tư tưởng dư nghiệt Ma Môn từ nhỏ, suy nghĩ người người đều phải tru diệt, hiện tại bỗng nhiên nghe thấy phụ hoàng của chính mình lại hợp tác với Ma Môn không chuyện ác nào không làm mấy trăm năm trước.
Trong lúc nhất thời, tin tức này đối hắn tâm thần tạo thành trùng kích, còn là rất lớn.
Hắn không ngờ được rằng, phụ hoàng của hắn lại có hợp tác với người của Ma Môn, phải biết, tuy phụ hoàng hắn rất lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn biểu hiện ghét cay ghét đắng đối với người của Ma Môn.
Một khi phát hiện tin tức dư nghiệt Ma Môn thì sẽ hạ lệnh trực tiếp diệt trừ, chính là bởi vì như thế nên dư nghiệt Ma Môn trong cảnh nội Vương Triều Đại Càn mới một mực không dám thò đầu ra.
Nhưng bây giờ...
- Sư thúc, bây giờ ta nên làm như thế nào?
Sở Chiếu ngẩng đầu nhìn về phía sư thúc, có chút mê mang mà hỏi.
- Sư tôn ngươi nói, tất cả do chính ngươi tự quyết định.
...
Nhìn bóng lưng ba người rời khỏi, trong lòng Vương Vô Địch cũng thở dài một hơi.
- Xem ra cần phải cho bọn hắn ra ngoài để học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn, chờ gặp nhiều sẽ biết nên làm như thế nào.
Nếu như hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Vương Vô Địch biểu thị, hắn cũng không biết nên làm như thế nào.
Dù sao việc này không phải xảy ra ở trên người hắn, hắn cũng không trải nghiệm tâm tình phức tạp của Sở Chiếu lúc này.
Còn về việc giúp Sở Chiếu đưa ra quyết định, hắn sẽ không dễ dàng làm như vậy, dù sao đó là cha ruột của Sở Chiếu.
Cho dù là xem như không biết, hay là truyền tin tức này cho nhà cữu cữu hắn cũng đều cần phải do Sở Chiếu tự lựa chọn.
Hắn chỉ cần ở phía sau chống lưng cho đồ đệ là được rồi, còn lại không có liên quan gì với hắn.
Đương nhiên, nếu như thật sự có chỗ tốt gì đó thì hắn cũng không để ý lẫn vào một chân.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, bây giờ ta nên làm như thế nào?
Sở Chiếu hỏi.
- Tứ sư đệ, vấn đề này ta cũng không biết trả lời ngươi như thế nào, nhưng mà ngươi có thể coi như chuyện gì chưa từng xảy ra, cái gì cũng không biết, đương nhiên nếu như ngươi không thích phụ hoàng của ngươi, thậm chí là chán ghét hắn thì ngươi cũng có thể truyền tin tức đi...
Phương Húc nghĩ nghĩ nói.
- Ta biết rồi, đại sư huynh.
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vương thành vẫn cực kỳ náo nhiệt như cũ, người bình thường căn bản cũng không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, cho dù những đại thế lực kia cũng không rõ ràng đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có chút ít mấy thế lực mới biết một chút tình huống đại khái, đó chính là tam hoàng tử xuất hiện, đồng thời trong phủ đệ của hắn còn có một vị cường giả, thấp nhất là Thiên Võ cảnh hậu kỳ, thậm chí có thể là Vương cảnh.