Đây là đại hội đấu giá do Trân Bảo các tổ chức, lần này vốn dĩ là đại hội đấu giá trăm năm mới có, theo tính toán thì hẳn là sau một tháng nữa mới đến lúc tổ chức.
Nhưng do tình thế khẩn trương ở vương thành hiện tại nên người chủ sự của Trân Bảo các đã quyết định tổ chức đại hội đấu giá sớm hơn thời gian dự kiến một chút.
Dù sao, xét đến tình thế trong vương thành hiện tại thì đại chiến lúc nào cũng có thể xảy ra.
Tuy từ trước tới giờ có không ít người mua đồ tốt của Trân Bảo các bọn họ, nhưng ở thời điểm mấu chốt này thì lại dễ dàng bán được giá cao nhất.
Tất nhiên người của doanh trận hai phe sẽ đấu giá tùy ý vì cùng muốn một bảo vật có thể nâng cao năng lực, đều sẽ không để cho đối phương có được dễ dàng.
Nếu bình thường chỉ cần đánh ra 1 triệu linh thạch hạ phẩm cho một vật phẩm linh khí thì bây giờ rất có thể sẽ phải ra giá 2 triệu linh thạch hạ phẩm, thậm chí là 3 triệu linh thạch hạ phẩm.
Những người này ngu ngốc thế sao?
Không, chỉ là bọn họ không muốn để cho người trong doanh trận của kẻ địch mua được mà thôi. Mỗi khi đối thủ mua được có nghĩa là năng lực của họ cao hơn một tầng. Đến trận chiến tiếp theo thì chính mình sẽ có thể gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu mình là người mua được thì nghĩa là năng lực của mình cao hơn một tầng, sau đó có thể sẽ chiếm một số ưu thế ở trong trận đại chiến tiếp theo.
Tuy lần này tiêu hao rất nhiều linh thạch, nhưng chỉ cần phe mình có thể chiến thắng, đồng thời bản thân cũng không chết thì những linh thạch đã tiêu hao này cũng có thể kiếm lại bằng nhiều cách khác.
Với tư cách là một thương nhân thì người chủ sự của Trân Bảo các có thể nhìn thấu điều này.
Mà Trân Bảo các bọn họ cũng không hiếm khi làm loại chuyện này, một khi có hai thế lực lớn khai chiến thì nhất định Trân Bảo các bọn họ sẽ tổ chức trước một buổi đấu giá.
Có thể bán đồ vật với giá cao thì tất nhiên sẽ bán giá cao!
Trân Bảo các bọn họ kinh doanh chứ không phải là làm từ thiện.
Nếu chờ sau đại chiến lại tiến hành đấu giá thì lúc đó nhất định những người kia sẽ có rất nhiều linh thạch và các loại tài nguyên.
Ha ha.
Những người kia cũng không thật sự ngu ngốc, rõ ràng vật phẩm chỉ có giá trị 1 triệu linh thạch hạ phẩm, dựa vào cái gì mà hắn phải ra giá 2 triệu linh thạch hạ phẩm.
Nếu không có sự can thiệp ngu ngốc của đối thủ thì bọn hắn sẽ không điên cuồng đấu giá.
Cho nên, tiến hành buổi đấu giá sau ba ngày nữa là vừa vặn.
Mà buổi đấu giá lần này, đa số vật phẩm là các loại linh khí, đan dược.
Tiến hành đại hội đấu giá sau ba ngày nữa cũng là vì để cho các thế lực khác xung quanh vương thành có thêm chút thời gian.
Tất nhiên cũng không thể chỉ dựa vào những thế lực trong vương thành này.
- Sư tôn, có thể để Bạch Tuyết ở lại với ta trong ba ngày này được không?
Hổ Nữu mong đợi hỏi lần nữa.
- Không được!
Vương Đằng từ chối không cần suy nghĩ.
Sao có thể để Bạch Tuyết lại cho Hổ Nữu?
Hắn không muốn để Hổ Nữu gây họa cho Bạch Tuyết.
Lần trước, cô bé mới theo Hổ Nữu không lâu đã bị Hổ Nữu làm hỏng.
Rõ ràng chỉ là một bé mèo con đáng yêu nhưng bây giờ lại kêu không giống mèo.
Nếu lại để Bạch Tuyết ở một mình với Hổ Nữu một thời gian nữa thì không biết sẽ lại biến thành bộ dạng gì?
- Sư tôn…
Hổ Nữu nắm tay Vương Đằng, lung lay.
- Vi sư chợt nhớ ra một số việc, ta về phòng trước.
Vương Đằng chuồn đi không chút do dự.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi Bạch Tuyết lớn lên, để nó nhận thức rõ khác biệt giữa mèo và hổ thì mới có thể yên tâm để Bạch Tuyết chơi đùa với Hổ Nữu.
Đêm dần khuya, ngoài trang viên, hai bóng người lén lút ẩn nấp.
- Cơ Bát, ta luôn cảm thấy sợ hãi, chúng ta lẻn vào có khi nào sẽ gặp nguy hiểm hay không? Lão giả kia có khi nào là cường giả Địa Võ cảnh trở lên hay không?
- Đến lúc này rồi thì ngươi còn sợ gì nữa? Tốt xấu gì ngươi cũng là cường giả Linh Võ cảnh, nhanh đi vào thăm dò cho kỹ đi, ta ở bên ngoài canh gác cho ngươi.
- Không phải ngươi cũng có tu vi Linh Võ cảnh à, sao không phải là ngươi vào thăm dò, còn ta canh gác ở bên ngoài?
- Không phải đã nói rồi sao, thân pháp của ngươi tốt hơn ta, ta cũng không hiểu trận pháp gì đó, mà đây lại là nhiệm vụ do đích thân đại trưởng lão giao.
…
- Ta muốn bảy thành phần thưởng của nhiệm vụ lần này.
- Không phải đã nói sáu thành à? Sao ngươi lại tăng giá?
- Hừ, có đồng ý hay không? Nếu không được thì một mình ngươi làm đi, dù sao thì nhiệm vụ này cũng không phải là giao cho ta.
Cơ Bát nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới cắn răng truyền âm nói:
- Được, nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho ngươi bảy thành phần thưởng.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Nam tử xấu xí tươi cười ra mặt.
Hắn khẽ di chuyển cơ thể, lặng lẽ xâm nhập vào trang viên.
Sau khi nhìn bóng lưng kia biến mất, mắt Cơ Bát sáng lên rồi hắn lặng lẽ lui người sau này một chút, ẩn nấp ở trong một góc tối, che giấu cả khí tức trên người.
Lần này hắn gọi nam tử kia đi cùng, đồng thời bằng lòng chia bảy thành phần thưởng nhiệm vụ là bởi vì cảm thấy bất an trong lòng.
Nếu không phải vì lần này đại trưởng lão giao nhiệm vụ cho hắn thì nói không chừng lúc hắn cảm thấy bất an hắn sẽ không làm, mặc kệ trọng trách.
Tuy nhiệm vụ khen thưởng rất lớn, nhưng an toàn quan trọng hơn.
Tuy Cơ Bát hắn cao to dũng mãnh nhưng cũng là người có thể tiến có thể lui.
Lúc có thể rụt đầu lại thì tuyệt đối không đưa đầu ra, dù có dụ dỗ thế nào cũng không được.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, hắn cảm thấy hơi lạnh!
Vương Đằng vung tay lên, bóng người biến mất.
Mắt hắn bắn ra ý lạnh ghê người:
- Lẽ nào thật sự lại như vậy, hết lần này đến lần khác coi thường Vương mỗ ta, thật sự là không coi ta ra gì cả!