Nhưng mà như vậy cũng tốt, cũng tiết kiệm rất nhiều sức lực của bọn hắn.
- Đã như vậy, vậy ngươi hãy nói một chút lai lịch của ngươi, đừng nghĩ đến việc nói dối lừa gạt chúng ta, phải biết mấy người còn lại cũng bị chúng ta bắt trở về, nếu như bị ta phát hiện ngươi lừa ta, ha ha, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống hay bằng chết!
Khóe miệng Phương Húc lộ ra một tia cười lạnh nói.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ ăn ngay nói thật.
Nhìn khóe miệng thanh niên kia lộ ra nụ cười lạnh, Lưu Hải đã hiểu rõ, thanh niên kia hẳn không có kinh nghiệm thẩm vấn gì cả.
Có điều hắn cũng không định nói dối lừa gạt mấy người này, thật sự là không cần phải vậy.
Hắn hiểu rất rõ đối với mấy huynh đệ kia của mình, không phải cái gì người có cốt khí, nếu như có cơ hội giữ mạng thì chỉ sợ có thể trực tiếp bán người đại ca là hắn đi.
- Ta tên là Lưu Hải, là đệ tử Ma Môn, những người đi cùng với ta theo thứ tự là Lưu Nhị, Chu lão tam. Lần này chúng ta. .
Lưu Hải một năm một mười nói rõ nhiệm vụ lần này.
- Cứ điểm của Ma Môn các ngươi ở đâu? Có cường giả gì. .
- . .
- Sư đệ, chúng ta đi xem xét hỏi ba người còn lại một chút.
. . .
Hơn hai mươi phút sau, sư huynh đệ ba người phân biệt từ trong ba phòng giam đi ra.
- Xem ra người tên là Lưu Hải kia cũng không gạt chúng ta.
Phương Húc nói.
- Ừm, nói tới tin tức đều không khác mấy.
Sở Chiếu cũng gật đầu nói.
- Ta cảm thấy chúng ta cần phải tái thẩm tin tức một lần, có khả năng mấy người kia đã sớm thông đồng với nhau, lần này chúng ta phải dùng tới một số thủ đoạn.
Ngô Hoành mở miệng nói.
- Tốt!
Sau đó, sư huynh đệ ba người lại bắt đầu bận rộn.
- Ngươi định làm gì?
Nhìn bóng người thanh niên đến gần, trong lòng Lưu Hải cảm thấy một hơi khí lạnh.
- Yên tâm, chỉ là muốn thẩm vấn lại ngươi một số vấn đề mà thôi.
Ngô Hoành lạnh lùng nói.
- Ta không phải mới nói sao?
- Ừm, nhưng ta có chút không tin, cho nên muốn thẩm vấn một lần nữa.
…
Lưu Hải cảm giác cả người đều không tốt.
- Mẹ nó... Ngươi là thứ hỗn đản... Không nói… Chữ tín... A...
- Đây là… Cái quỷ gì vậy... A…!
- Ta muốn người chết... A...
…
- Ta đều… Đã nói, cho… Cho ta… Thống khoái đi!
Cùng một thời gian, trong hai phòng giam còn lại cũng vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.
- Ngươi đừng qua đây! A…
…
Sau một tiếng, sư huynh đệ ba người lần nữa chạm mặt.
- Người tên là Lưu Nhị kia thật không phải thứ tốt, hắn có hai tiểu thiếp xinh đẹp, vậy mà lúc trước lại không nói.
Phương Húc gắt một cái.
Ngô Hoành và Sở Chiếu nhất thời dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía đại sư huynh, trong mắt rõ ràng để lộ ra một ý tứ.
- Thì ra đại sư huynh ngươi là người như vậy!
- Hai người các ngươi nhìn ta làm gì? Mấy người khác thế nào?
Phương Húc hỏi.
- Khục, không khác lần thứ nhất quá nhiều, những người kia hẳn không gạt chúng ta.
Ngô Hoành nói.
- Ta cũng thế.
Sở Chiếu nói theo.
Trong lúc nhất thời, ba người đều trầm mặc lại. Lần thí nghiệm thẩm vấn này, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Tuy cuối cùng vẫn phô bày một phen kỹ thuật hàm lượng, nhưng lại hoàn toàn không giống bọn hắn nghĩ.
- Nhị sư đệ, ngươi nói xem có phải mấy người kia là loại người tim cứng như thép mà sư tôn nói cái hay không?
Phương Húc hỏi.
- Cái này… Ta thấy không giống, mấy người kia ngược lại là rất giống người tham sống sợ chết trong miệng sư tôn.
Ngô Hoành nói.
- Ta cảm thấy nhị sư huynh nói đúng.
Sở Chiếu gật đầu đồng ý nói.
- Mấy người kia nên xử lý thế nào? Muốn tìm sư thúc tái thẩm tin tức một lần hay không?
Trầm mặc một lát sau, Phương Húc mở miệng nói.
- Cái này. . .
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên trong đầu ba người.
- Mấy người kia đều xử lý đi, sau khi xong việc thì mấy người các ngươi đến chỗ của ta một chuyến.
- Vâng, sư thúc.
Thật ra thì từ lúc Phương Húc và Ngô Hoành trở về phủ đệ, Vương Vô Địch đã lập tức phát hiện, chỉ là hắn vẫn không ngăn cản hành động của mấy người mà thôi.
Hắn cũng đều thấy rõ thủ đoạn thẩm vấn của mấy người.
…
- Sư thúc!
Sau khi xử lý gọn gàng tính mạng của bốn người Lưu Hải, ba người Phương Húc lập tức đi tới tiểu viện của sư thúc.
Vương Vô Địch mở hai mắt đang nhắm chặt ra, nhìn thoáng qua ba người Phương Húc, sau đó mới mở miệng hỏi:
- Tối hôm qua hai người các ngươi đi đâu?
Nghe thấy sư thúc tra hỏi, vẻ mặt hai người Phương Húc và Ngô Hoành cũng dần trở nên khó coi hơn, nói chuyện cũng bắt đầu trở nên ấp úng.
- Sư thúc, cái này… Tối hôm qua ta và sư đệ. .
Nhẫn nhịn một hồi lâu, Phương Húc cũng không biết nên nói như thế nào.
- Hả?
Ánh mắt của Vương Vô Địch hơi nheo lại, lại dời ánh mắt về phía Ngô Hoành.
Bị sư thúc nhìn như thế, trong lòng Ngô Hoành nhất thời cũng xiết chặt, ngay cả thân thể cũng theo bản năng đứng thẳng một chút.
- Ngô Hoành, ngươi nói!
Giọng nói bình tĩnh từ trong miệng Vương Vô Địch truyền ra.
- Sư thúc, cái này…
Ngô Hoành theo bản năng nhìn về phía sư thúc, liếc một chút thì đối mặt với ánh mắt không hề bận tâm của sư thúc.
Trong lòng của hắn nhấc lên một tia gợn sóng:
- Cái này có cái gì không thể nói, không phải chỉ là đi lầu xanh thôi à?
Dứt khoát, hắn quyết tâm trong lòng, tránh đi ánh mắt của sư thúc, nhỏ giọng lại nhanh chóng nói:
- Sư thúc, tối hôm qua ta và đại sư huynh đi Ngọc Hương các.
- Ừm.
Nghe được Ngô Hoành, Vương Vô Địch khẽ gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì.
- Sư thúc, ngài không trách chúng ta à?
Phương Húc theo bản năng hỏi.
Vốn là khi Phương Húc nghe Ngô Hoành nói câu kia, thì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị phê bình, ai biết, phản ứng sau đó của sư thúc lại hoàn toàn không giống hắn nghĩ.
- Chẳng lẽ lại là sư thúc không để ý tới ý tứ trong miệng sư đệ? Hoặc là nói sư thúc thật ra cũng không hiểu rõ đối với mấy chuyện này, không biết Ngọc Hương các là nơi nào?
Trong lòng Phương Húc âm thầm suy nghĩ.