Lúc này, tác dụng của địa lao thẩm vấn sẽ thể hiện ra.
Sau một lát, Sở Chiếu lập tức mang theo Phương Húc và Ngô Hoành đi vào trong địa lao của phủ đệ.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, nơi này chính là phòng thẩm vấn, mà bên trong còn có bố trí trận pháp, thẩm vấn ở đây tuyệt đối sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì truyền ra bên ngoài.
Sở Chiếu nói.
Phương Húc và Ngô Hoành quét mắt liếc xung quanh một chút, hài lòng nhẹ gật đầu, nói:
- Tứ sư đệ, nơi này của ngươi quả thật không tệ, là nơi thẩm vấn rất tốt.
Hai người đều rất hài lòng, liếc nhìn lại, có hơn hai mươi phòng giam, mỗi một phòng giam đều là tách biết, đồng thời còn bố trí sẵn một số trận pháp cơ bản, hình cụ cũng không ít, càng quan trọng hơn là, bọn họ còn nhìn thấy mấy bộ xương khô, ít nhất nhất không khí trong này vẫn rất tốt.
Thật ra bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy chỗ như vậy, nhưng mà bất kể nói thế nào, khoa trương là được rồi, dù sao thì đây cũng là phủ đệ của tứ sư đệ bọn họ.
- Hai vị sư huynh hài lòng là tốt rồi.
Sở Chiếu nói.
Thật ra nơi này, trước kia vẫn luôn do Ngụy công công phụ trách, chỉ là đáng tiếc. . .
- Đại sư huynh, hiện tại nên làm như thế nào?
Ngô Hoành hỏi.
Tuy quyết định muốn tự tay thẩm vấn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn động thủ, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Sở Chiếu ở bên cạnh cũng tò mò nhìn về phía Phương Húc.
Hắn là hoàng tử, trong phủ đệ cũng từng xuất hiện một số phản đồ, nhưng những chuyện này hắn cũng chưa từng thật sự tiếp xúc, bình thường đều có thủ hạ làm, đây là lần đầu tiên hắn chính mắt quan sát một lần thẩm vấn, cho nên rất là hiếu kỳ.
- Cái này… để ta suy nghĩ một lát…
Tay của Phương Húc sờ cằm, nhớ lại lời sư tôn đã nói.
- Thẩm vấn phạm nhân thì nhất định phải tách bọn hắn ra trước, phỏng vất trừng người một. Tiếp theo, nhất định phải làm cho bọn họ cảm nhận được sợ hãi, cảm nhận được thống khổ, càng phải làm cho bọn hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt. .
- Tách mấy người này ra giam lại, sau đó làm bọn hắn tỉnh lại, lần lượt thẩm vấn từng người…
Phương Húc suy nghĩ rồi nói.
- Được rồi, đại sư huynh.
Tại sư huynh đệ ba người tề tâm hiệp lực, tất cả đều được an bài thỏa đáng rất nhanh, bốn bóng người bị tách ra nhốt lại, đồng thời bị xích sắt tinh cương cột vào trên thập tự giá.
Lưu Hải mở ra hai mắt hơi có chút mê mang, hắn chỉ nhớ được mình bị mục tiêu đánh bị thương nặng, Chu Lão Tam bỏ mình, ba huynh đệ còn lại thấy tình thế không ổn thì quay người chạy trốn, sau đó hắn đã không biết gì nữa.
- Đây là nơi nào?
Ánh mắt của hắn nhìn qua xung quanh, đồ vật xung quanh không phải quá nhiều, cũng chỉ có các loại hình cụ như cong móc câu, bàn ủi, chậu than mà thôi, còn có ba bóng người đứng ở cách đó không xa.
…
- Đại sư huynh, ta cảm thấy làm như vậy không được, sư tôn đã nói, trước khi thẩm vấn phạm nhân thì phải phế bỏ tu vi của hắn, đánh gãy gân tay và gân chân của hắn, phế bỏ tứ chi, móc mắt xuống, . .
Một âm thanh loáng thoáng truyền vào trong tai Lưu Hải.
Nghe thấy âm thanh ác độc này, Lưu Hải vốn đang còn có chút mê mang đột nhiên thanh tỉnh lại.
- Đừng mà! Đừng mà!
Ánh mắt hắn hoảng sợ nhìn ba bóng người cách đó không xa, hai người trong đó chính là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, mà người còn lại là tam hoàng tử Đại Càn - Sở Chiếu.
- Mấy vị, có lời gì từ từ nói, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy.
Lưu Hải la lớn.
Tuy hắn là người trong Ma Môn, khi đối phó với những kẻ địch và đối thủ thì đều sử dụng tới những thủ đoạn này, nhưng khi hắn nghe thấy muốn dùng những thủ đoạn này ở trên người mình thì không nhịn được có chút hoảng sợ.
Hắn có thể tàn nhẫn đối với những khác người thi triển những thủ đoạn này, nhưng nếu như những thủ đoạn này thật rơi ở trên người hắn, hắn cũng sẽ biết sợ.
- Thì ra ngươi đã tỉnh!
Ngô Hoành nhìn thoáng qua trên thập tự giá Lưu Hải một chút, bình tĩnh nói.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh này, lại nhìn thấy đôi mắt không có chút ba động nào kia thì trong lòng Lưu Hải cũng run lên.
Hắn luôn cảm thấy người trước mắt này càng giống người của Ma Môn hơn hắn, giống như những đề nghị vừa rồi kia cũng là từ trong miệng người này nói.
- Mấy vị, không cần thi triển những thủ đoạn này trên người của ta, các ngươi muốn biết cái gì thì ta đều có thể trả lời các ngươi.
Lưu Hải cố gắng bình tĩnh lại, nói.
Hắn cũng không muốn tự thể nghiệm những thủ đoạn này, cho dù là phế bỏ tu vi, hay là phế bỏ tứ chi, móc mắt xuống, những chuyện này hắn đều không thể nhận lấy.
Hắn cũng không phải tử sĩ gì, vì bảo vệ bí mật mà tình nguyện mất đi tính mạng.
Còn về những người mạnh miệng kia thì hắn đã thấy nhiều, vừa mới bắt đầu thì thà chết chứ không chịu khuất phục, cái gì cũng không chịu nói, đến sau cùng, chờ sau khi dùng cực hình thì bí mật gì cũng nói hết ra.
Sớm biết như vậy thì cần gì phải mạnh miệng chứ, không những phải chịu khổ, mà còn nói ra hết bí mật.
Đương nhiên, cũng có loại người tim cứng như thép, bất luận bị cực hình gì thì cũng không chịu phun ra một chút bí mật.
Đối với loại người này, Lưu Hải là có kính ý.
Nhưng, kính nể thì kính nể, muốn hắn làm như vậy thì là chuyện không thể nào, hắn không phải người như vậy.
Hắn còn phải chờ đại lão Ma Môn đến cứu hắn ra ngoài nữa!
Nếu như khi được cứu ra ngoài đã thành một người côn thì hắn phải làm sao đây?
Vậy thì ra hay không ra còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho nên, vì suy nghĩ cho sau này, bảo vệ bí mật thật sự là không có gì quan trọng nữa.
Càng quan trọng hơn là, hình như hắn cũng không có bí mật gì cần bảo vệ.
Mặc dù hắn là một cường giả Linh Võ cảnh, nhưng trong Ma Môn lại là không tính là cao tầng gì, nên hắn cũng không biết bí ẩn chân chính của Ma Môn.
Nghe thấy Lưu Hải nói vậy thì mấy người Phương Húc rõ ràng sững sờ.
Vốn cho rằng thẩm vấn là cái việc cần kỹ thuật, nào nghĩ tới người trước mắt này lại lưu manh như vậy, bọn hắn còn chưa nghĩ ra động thủ thế nào thì người này đã có ngộ tính như thế.