Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 290 - Chương 290. Bắt Sống

Chương 290. Bắt Sống Chương 290. Bắt Sống

Nhìn Chu Lão Tam đã không có khí tức sinh mệnh, trong mắt Phương Húc không có chút ba động.

Xuất thủ nên ra tay toàn lực, còn về lưu thủ, hoặc là chậm rãi gia tăng thực lực xuất thủ thì đây không phải là chuyện một người tu luyện nên làm.

Người khác ra tay toàn lực, ngươi ra ba phần lực, đây không phải là cho những người khác nắm sơ hở của mình à, người khác lấy được ưu thế thì ngươi còn có cơ hội hay sao?

Mới kích đầu tiên mà đã bị kích thương thì thế yếu đã sẽ càng lúc càng lớn.

- Chạy mau! Hai người này không phải chúng ta có thể đối phó!

Ba người còn lại thấy thế thì ào ào thi triển thân pháp bỏ chạy về hướng sau lưng.

Còn về hai người đại ca và Chu Lão Tam cũng chỉ có thể từ bỏ. Tuy mấy người bọn hắn đã làm huynh đệ, nhưng trước mắt sống chết, bọn họ vẫn lựa chọn rất rõ ràng.

Chỉ cần mấy người bọn họ còn sống thì sau này sẽ có cơ hội báo thù cho đại ca và Chu lão tam, nhưng nếu như bọn hắn đều chết ở đây thì tất cả sẽ thật xong.

Còn sống cũng là còn hi vọng, chỉ cần ba người bọn họ còn sống thì tất cả vẫn còn có hi vọng!

Cùng lắm thì, chờ sau khi chạy ra khỏi nơi này, bọn hắn sẽ đi tìm trưởng lão trong tông môn đến đây báo thù cho đại ca và Chu Lão Tam!

- Ầm!

- Ầm!

Ba người còn lại vẫn không thể nào chạy thoát, bị hai sư huynh đệ Phương Húc và Ngô Hoành bắt lại trở về, mà vận khí của ba người này lại không tệ, chỉ là thương thế nặng nề một chút, chí ít không tử vong ngay tại chỗ.

Tuy vừa rồi bọn hắn phản ứng không chậm, tốc độ chạy trốn cũng không kém, ba người còn tách ra trốn, nhưng ở trước mặt thực lực tu vi chênh lệch tuyệt đối thì những chuyện này căn bản là không có bao nhiêu tác dụng.

Dù sao thì tu vi của hai người Phương Húc và Ngô Hoành đều là Linh Võ cảnh, cách Huyền Võ cảnh cũng không xa, so với tu vi của ba người này thì cao hơn tận một đại cảnh giới, lại thêm chênh lệch công pháp võ học, nếu như còn có thể để ba người này chạy trốn thì thật là một chuyện làm người ta chê cười.

Nhìn thoáng qua tổ bốn người kêu rên trên đất, hai người Phương Húc và Ngô Hoành xử lý hiện trường đơn giản một chút, sau đó dẫn theo hai bóng người mau chóng đuổi về hướng phủ đệ của Sở Chiếu.

(Chủ yếu vơ vét ở trên người mấy cái người này, thuận tiện để mấy người kia an tĩnh một chút. )

Cũng không lâu lắm, một đội thành vệ binh vội vàng chạy đến, dẫn đầu là một vị đại hán râu quai nón.

- Đội trưởng, không phát hiện những tung tích của người khác, mấy người kia đã rời khỏi.

Một tên thành vệ binh đi đến trước mặt đại hán râu quai nón nói.

Đại hán râu quai nón không nói gì, mà chính là dùng chim ưng đồng dạng đôi mắt quét mắt liếc một chút xung quanh, mới mở miệng nói:

- Ừm, đã không có phát hiện thì chuyện lần này dừng ở đây đi.

- Vâng, đội trưởng!

Một đám thành vệ binh cùng đáp.

Bọn hắn vẫn rất tin phục đối với quyết định này của đội trưởng, chí ít thì sau này đi theo đội trưởng này thì mấy người bọn hắn cơ bản đều sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Không giống thủ hạ binh của một số đội trưởng còn lại, cứ một đến hai tháng thì chắc chắn sẽ có một hai người thủ hạ xuất hiện các loại chuyện ngoài ý muốn.

Ngoài ý muốn chết yểu, ngoài ý muốn phản đồ, ngoài ý muốn trọng thương trở thành người thực vật.

Đại hán râu quai nón tên là Lý Nhị, mọi người gọi hắn là Lý Nhị là bởi vì hắn đứng hàng thứ hai trong nhà, đại ca hắn gọi là Lý Đại, hắn còn có một người cháu gọi là Lý Tứ.

Hắn lên làm đội trưởng thành vệ đã được vài chục năm, có chuyện gì mà chưa thấy chứ, hắn có thể an ổn làm nhiều năm như vậy cũng là bởi vì sự cẩn thận của hắn.

Chuyện gì có thể không nhúng tay thì hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào!

Hiện trường xem xét cũng không xảy ra giãy giụa kịch liệt, xung quanh cũng không xuất hiện nhiều tổn thất lớn, xem ra tu vi hai phe chênh lệch quá lớn.

Lại thêm xung quanh còn lưu lại cái kia một tia nhiệt độ nóng bỏng, Lý Nhị trong nháy mắt thì kịp phản ứng, việc này chắc là không phải đâu hắn có thể nhúng tay.

Thực lực của người động thủ chắc chắn cao hơn hắn.

Nếu nơi này đã không xảy ra chuyện lớn gì đó, thực lực lại mạnh hơn hắn, như vậy hắn bất lực cũng rất hợp lý?

Huống chi hiện tại vương thành là thời buổi rối loạn, ai biết hai phe động thủ này là ai?

Hắn chỉ là một đội trưởng thành vệ nho nhỏ, cũng không phải thống lĩnh thành vệ, có một số việc có thể làm như không biết thì hắn sẽ làm như không biết.

. .

Một bên khác, hai người Phương Húc mỗi người dẫn theo hai bóng người hôn mê về tới trong phủ đệ.

Tuy trong phủ đệ có một số nô bộc, thị nữ nhìn thấy hai người bóng trong tay hai người thì có chút kỳ quái, nhưng vẫn không có bất cứ người nào dám đi tới hỏi thăm.

Những ngày này, tất cả nô bộc, thị nữ trong phủ đệ đều biết thân phận của hai vị này, theo thứ tự là đại sư huynh và nhị sư huynh của Tam hoàng tử.

- Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi đây là?

Sở Chiếu nhìn mấy bóng người trong tay hai vị sư huynh, đột nhiên hỏi.

Không phải đã nói chỉ là ra ngoài làm việc thiện à, sao trở về lại còn mang theo mấy nam nhân trở về?

Chẳng lẽ không phải đi làm việc thiên hay sao?

- Tứ sư đệ, khi chúng ta trở về thì phát hiện bị mấy người này theo dõi, sau đó chúng ta mới bắt mấy người này trở về, chuẩn bị thẩm vấn một phen, nhìn xem là ai phái bọn hắn tới?

Phương Húc nói.

- Đúng rồi, nhà ngươi có chỗ nào có thể thẩm vấn hay không?

Tuy bọn họ cũng có thể giao mấy người kia cho sư thúc xử lý, nhưng chuyện gì cũng phiền phức sư thúc thì rất không tiện.

Chỉ là xem xét hỏi mấy người một chút mà thôi, loại chuyện này chính bọn hắn sẽ có thể làm được dễ dàng, vừa vặn cũng có thể thử một chút những phương pháp thẩm vấn đạt được từ trong miệng sư tôn.

- Có, để ta hai vị sư huynh đi.

Sở Chiếu vội vàng nói.

Tuy đây chỉ là phủ đệ của hắn, nhưng những nơi như phòng thẩm vấn thì vẫn phải có, dù sao thì một phủ đệ của hoàng tử chắc chắn sẽ xuất hiện một số phản đồ, ám tử, hoặc là có người lẻn vào.

Bình Luận (0)
Comment