Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 289 - Chương 289. Còn Sống Thì Có Hi Vọng

Chương 289. Còn Sống Thì Có Hi Vọng Chương 289. Còn Sống Thì Có Hi Vọng

- Sư đệ, có người đang theo dõi chúng ta.

Phương Húc truyền âm nói với Ngô Hoành.

- Ừm.

Lúc này, Ngô Hoành cũng đã nhận ra có người sau lưng đang theo dõi.

Ánh mắt như có như không sau lưng cũng làm cho thân thể của hắn lên một tia phản ứng theo bản năng, đây cũng là một chỗ tốt của nhục thân cường đại.

Càng quan trọng hơn là, tu vi những người sau lưng cũng không cao, một người mạnh nhất cũng chỉ mới Linh Võ cảnh, bốn người còn lại đều là Chân Võ cảnh.

Mà thủ đoạn che giấu khí tức của mấy người kia thật sự là quá vụng về.

- Sư huynh, ngươi chuẩn bị thế nào làm?

Ngô Hoành truyền âm hỏi.

- Tìm một cơ hội bắt bọn hắn lại.

Phương Húc trả lời.

- Được.

Sau đó, hai sư huynh đệ này giả bộ như không thèm để ý đi về hướng ít người.

Bọn họ đại khái cũng đoán được một chút thân phận của những người đi theo sau lưng kia.

Không phải là người của Ma Môn thì cũng là người do đại hoàng tử phái tới, hoặc là người do phụ hoàng của tứ sư đệ phái tới.

Ở phía sau hai người, năm bóng người xếp thành hình quạt, thận trọng vây quanh về hướng hai người Phương Húc.

- Đại ca, khi nào chúng ta động thủ?

Một người trong đó truyền âm hỏi.

Hắn có chút không nhịn được, bây giờ hắn đang rất muốn hung hăng giẫm hai tên tiểu tử phía trước dưới chân, cướp đi tất cả tài phú trên người bọn họ.

Tối hôm qua hắn đợi ở bên ngoài Ngọc Hương các một buổi tối, đây chính là suốt cả một buổi tối!

Cục tứ này Chu Lão Tam hắn nuốt không trôi.

Vừa nghĩ tới hai tên tiểu tử kia vu sơn ân ái trong Ngọc Hương các, hắn lại chỉ có thể ở bên ngoài đứng nhìn, mấu chốt nhất vẫn là hắn lại không nhìn thấy gì cả, làm trong lòng của hắn cũng là một bụng nén giận.

- Đợi chút nữa nhất định phải cho hai tên tiểu tử kia…

- Nhịn xuống, rất nhanh thôi.

Nam tử dẫn đầu truyền âm nói.

Bọn hắn không lựa chọn động thủ bên ngoài Ngọc Hương các chính là sợ bị người thích xen vào việc của người khác ngăn cản.

Dù sao thì sau lưng Ngọc Hương các chính là có thế lực, trong Ngọc Hương các cũng có cao thủ tồn tại, nếu như bọn hắn tùy tiện xuất thủ, nhiệm vụ không hoàn thành là nhỏ, nếu như mất mạng thì quá không đáng.

Bọn họ nhận nhiệm vụ này là vì phần thưởng phong phú kia, có thể có chờ đợi thời cơ tốt hơn thì cần gì phải đi liều mạng.

Chỉ cần chờ hai tên tiểu tử kia cách xa Ngọc Hương các sẽ là lúc mấy người bọn hắn động thủ.

Bằng vào thực lực cường đại của mcủa ấy người bọn hắn lúc này, muốn bắt được hai tên tiểu tử chỉ là Long Nguyên cảnh kia còn không phải dễ như trở bàn tay.

Đến lúc đó, chỉ cần động tác nhanh thì bọn hắn sẽ có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ này.

- Sao mấy người kia còn chưa động thủ?

Phía trước, hai người Phương Húc và Ngô Hoành đều có chút bó tay rồi.

Bọn họ đã tận lực chọn đường ít người để đi, kết quả sau lưng những người kia căn bản cũng không xuất thủ, hai bọn hắn đều đã cho mấy người sau lưng rất nhiều cơ hội.

Kết quả, lại thành như vậy?

Chẳng lẽ lại phải để hai người bọn họ động thủ trước hay sao?

Hai sư huynh đệ này dừng bước chân lại, cùng nhau quay người, nhìn về hướng năm người sau lưng.

Trong lòng nam tử dẫn đầu nhảy một cái:

- Chẳng lẽ hai người này đã phát hiện chúng ta?

Sau một khắc, hắn đã biết được đáp án, mấy người bọn họ lại thật sự bị hai người trẻ tuổi kia phát hiện.

Chỉ thấy thân hình hai người kia khẽ động, tấn công về hướng bọn hắn.

- Mẹ nó, động thủ!

Nam tử dẫn đầu chợt quát một tiếng, bóng người vọt về hướng Ngô Hoành.

Khí tức chỉ có cường giả Linh Võ cảnh mới có từ trên người hắn bộc phát ra, mang theo tiếng xé gió, một bàn tay chộp về hướng Ngô Hoành.

Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là bắt sống, hắn cũng không dám một chưởng đập chết tiểu tử này, cho nên trong khi xuất thủ còn lưu lại mấy phần lực.

Trong mắt Ngô Hoành không có chút nào ba động, tuy tu vi của người trước mắt này là Linh Võ cảnh, nhưng bản thân hắn cũng là tu vi Linh Võ cảnh, mà tu vi của hắn lại cao hơn người trước mắt này, chỉ là người trước mặt này không biết mà thôi.

Da của hắn hiện ra ánh sáng màu vàng óng, tay phải nắm thành nắm đấm, toàn thân bắn ra kình lực, tràn vào bên trong nắm đấm.

- Đùng!

Nắm đấm vàng mang theo âm thanh khủng bố như sét đánh, đánh về hướng nam tử dẫn đầu!

- Răng rắc!

- Ây… A!

Âm thanh xương cốt đứt gãy từ trên người nam tử dẫn đầu truyền ra, trong miệng hắn càng là rên lên một tiếng.

Sau một khắc, một luồng lực lượng cường đại hơn từ trong nắm đấm vàng tuôn ra, đánh hắn bay ra ngoài,

“Phanh” một tiếng!

Thân thể của hắn ngã mạnh trên mặt đất, cả người truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.

- Đại ca!

- Lão đại!

Một bên khác, ngay khi nam tử dẫn đầu hô lên động thủ, Chu Lão Tam đã đã hưng phấn vọt về hướng Phương Húc.

- Tất cả chớ động tay, tiểu tử này giao cho ta!

- Tiểu tử, hôm nay Chu gia gia sẽ giáo huấn ngươi một chút!

Chu Lão Tam hét lớn một tiếng, tấn công về hướng Phương Húc.

Hắn thấy, chỉ là một cái Long Nguyên cảnh tầng hai tiểu tử, có thể trong tay hắn lật lên cái gì bọt nước, cho nên một kích này, hắn chỉ dùng năm phần thực lực.

Trong mắt Phương Húc xuất hiện một tia hỏa diễm màu đỏ, khí tức trên người hắn trở nên cường thịnh, nhiệt độ quanh người bỗng nhiên tăng lên.

Một vòng mặt trời màu đỏ thắm xuất hiện, lấy thế như sét đánh đánh về hướng Chu Lão Tam.

Mà đúng lúc này, từng tiếng kinh hô truyền tới từ phía bên cạnh, hấp dẫn ánh mắt của Chu Lão Tam.

- Oanh. . .

- A. . .

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền ra.

Khí lãng nóng rực văng khắp nơi, dưới nhiệt độ cao kinh khủng, quần áo trên người, tóc, lông mày của Chu Lão Tam bắt đầu bốc cháy lên, rất nhanh đã bị cháy sạch sành sanh, khí tức trên người cũng đang dần dần biến mất.

- Lão Tam!

- Chu Lão Tam…

Trong lúc mơ hồ, bên tai Chu Lão Tam truyền đến từng tiếng kinh hô, chóp mũi của hắn cũng ngửi thấy một chút mùi thịt cháy, nhưng rất nhanh hắn đã không biết gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment