Phải biết Điền phủ chính là một trong ba đại gia tộc của thành Lạc Vũ, thực lực gia tộc cường đại, sao có thể vô duyên vô cớ rời khỏi thành Lạc Vũ trong đêm.
- Ta còn có thể lừa ngươi à, buổi sáng hôm nay, cửa lớn của Điền phủ vẫn luôn đóng chặt không mở. .
- Ngươi nói thật chứ?
- Ha ha, việc này rất nhiều người đều nhìn thấy, không chỉ có phủ đệ không có một bóng người, ngay cả vàng bạc châu báu trong phủ cũng không còn, toàn bộ phủ đệ phải gọi là sạch sẽ!
- Không sai, Điền phủ đúng là đã chạy trốn trong đêm, tối hôm qua lúc nửa đêm gần sáng, ta rời giường đi vệ sinh đã nhìn thấy một đám người đang nhanh chóng chạy ra khỏi thành.
- Vị lão ca này. .
…
- Nghe nói gì chưa, Điền phủ trêu chọc đại địch, tối hôm qua đã chạy trốn khỏi thành Lạc Vũ.
- Cừu địch trước kia của Điền phủ tìm tới cửa, tối hôm qua đã tiêu diệt Điền phủ.
- . .
- Nghe nói gì chưa, tối hôm qua có cường giả đi vào thành Lạc Vũ, huyết tẩy Điền phủ, hiện tại ruộng trong phủ đã không còn lựa lại một con chuột, con gián nào rồi…
- Ha ha ha, giết rất tốt, ta đã sớm nhìn Điền phủ này không vừa mắt, ngày bình thường thì ngay cả nô bộc cũng hung hăng càn quấy, hiện tại là gặp báo ứng…
- . .
- Cửa lớn Điền phủ đóng chặt. Có khả năng bị người diệt môn. .
Nhìn cửa lớn của Trương phủ cách đó không xa vẫn đang đóng chặt, ánh mắt một số người dần dần trở nên lấp lóe.
- Loại tình huống này sao mà tương tự…
Rốt cục, có một người không nhịn được, thân hình hắn khẽ động, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, nhẹ nhõm vượt qua tường vây của Trương phủ.
Một số người vây xem đều dồn ánh mắt nhìn về hướng đó, chờ mong đạt được tin tức trực tiếp.
Hai mươi giây trôi qua. . .
Một phút trôi qua. . .
Ba phút. . .
Rốt cục, trong đám người lần nữa có người không nhịn được, lao về hướng tường vây Trương phủ.
- Thật mẹ nó sạch sẽ!
Lý Lượng nhìn Trương phủ không còn cái gì, trong lòng rất là bất đắc dĩ.
Cũng không biết là nhân vật gì mà lại có thể làm được chuyện như thế?
Hắn là người thứ nhất mạo hiểm tiến vào cũng chỉ là muốn nhìn xem thử có thể ăn được một chén canh hay không, nhưng nhìn tình huống này, chỉ sợ. .
. . .
Một ngày này, liên tiếp mấy tin tức từ trong thành Lạc Vũ truyền đến, cái gì Điền phủ bị huyết tẩy, Trương phủ bị diệt môn, thành chủ thành Lạc Vũ vô cớ mất tích. .
Những tin tức này không thể nghi ngờ là kình bạo, chí ít đối với người của thành Lạc Vũ mà nói là như thế.
Mà một đại gia tộc còn sót lại cuối cùng của thành Lạc Vũ lo lắng hãi hùng một lúc lâu, thậm chí vì lý do an toàn, một số đệ tử ưu tú trong gia tộc đều bị lặng lẽ đưa ra khỏi thành Lạc Vũ.
. .
- Đại ca, cái kia hai tên tiểu tử đi ra rồi.
Bên ngoài Ngọc Hương các, một tên nam tử lộ ra vẻ mặt chấn động, hưng phấn nói với đại ca ở bên cạnh.
Có trời mới biết hắn đã vượt qua một đêm này như thế nào, chỉ có thể ngồi im chờ đợi, mà lại không thể làm gì.
Tất cả chuyện này đều là hai tên tiểu tử ở trong Ngọc Hương các kia.
Chỉ thấy hai thanh niên từ Ngọc Hương các đi ra, bên cạnh hai người còn có một đám oanh oanh yến yến vây quanh.
- Hai vị công tử, lần sau đến thì nhất định phải tìm nô gia đấy!
- Nhất định, nhất định, lần sau đến nhất định sẽ gọi Hồng Tụ cô nương. .
Hai tên thanh niên vất vả lắm mới tránh thoát một đám cô nương vây quanh, trong lòng đều là thở dài một hơi.
Bọn tiểu tỷ tỷ này thật sự là quá nhiệt tình hiếu khách!
Phương Húc liếc nhìn sư đệ bên cạnh một chút, trong mắt có một tia hâm mộ.
Hắn vốn cho là sau khi mình tu luyện Đại Nhật Thần Thể, nhục thân sẽ đuổi kịp sư đệ, nhưng trải qua trận đại chiến tối hôm qua thì hắn mới hiểu được, so với nhục thân của sư đệ thì hắn vẫn kém một chút.
Tối hôm qua lúc ở trong phòng, hắn lại có thể loáng thoáng cảm nhận được từ trong căn phòng cách vách truyền đến một tia động tĩnh, thậm chí nếu như cẩn thận nghe thì còn có thể nghe được một chút âm thanh vui thích.
Phải biết mỗi một căn phòng của Ngọc Hương các đều có bố trí trận pháp.
Chỉ riêng chuyện tối hôm qua thì hắn đã kém hơn sư đệ.
Lúc này, Ngô Hoành cũng là mặt mũi tràn đầy nhẹ nhõm vui vẻ, trải qua một trận đại chiến kịch liệt tối hôm qua, thể xác và tinh thần hắn đều thoải mái hơn không ít.
Trước kia một mực đi theo sư tôn bế quan khổ tu, căn bản cũng không có cơ hội ra tay toàn lực.
Hắn chính là tu luyện nhục thân, khí huyết hùng hậu, tuy có đan dược áp chế nhưng xúc động bạo phát trong cơ thể thì lúc nào cũng có.
Tối hôm qua hắn đã bạo phát một trận thật thoải mái rồi.
Dường như đã nhận ra ánh mắt kỳ dị của sư huynh, Ngô Hoành quay đầu hỏi:
- Sư huynh, có chuyện gì sao?
- À, không có gì.
Phương Húc theo bản năng lắc đầu nói.
Nhưng mà một giây sau, hắn lại không nhịn được mở miệng hỏi:
- Sư đệ, tối hôm qua ngươi được mấy lần?
- 10 lần.
Ngô Hoành không hề nghĩ ngợi nói.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Phương Húc lập tức thay đổi.
Phải biết tối hôm qua hắn mới làm được năm lần mà thôi, không ngờ sư đệ lại dũng mãnh như thế.
Quả nhiên, hắn vẫn còn kém sư đệ rất nhiều!
Nhưng Ngô Hoành lại không biết ý nghĩ trong lòng đại sư huynh của mình, tối hôm qua tuy hắn 1 vs 10, nhưng cũng chưa thấy hết sức.
Nếu như có thêm 5 người nữa thì hắn cảm thấy có lẽ đủ.
Hắn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Ngọc Hương các:
- Nơi này thật đúng là chỗ tốt!
Tuy sư tôn vẫn luôn nói nữ nhân là chướng ngại vật trên đường tu luyện, nhưng hai sư huynh đệ bọn họ tới nơi này không phải là vì tìm bạn lữ.
Mà là vì đi làm từ thiện!
Dù sao thì những tiểu tỷ tỷ quần thiếu thốn này thật sự là quá đáng thương, nghèo đến nỗi không có tiền mua quần áo mặc.
Bọn họ cũng chỉ là đang làm việc tốt!
- Sư đệ, chúng ta trở về thôi.
. . .