Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 287 - Chương 287. Tà Linh

Chương 287. Tà Linh Chương 287. Tà Linh

Lần nữa hạ xuống 50 m, Vương Đằng rốt cục thấy rõ tràng cảnh phía dưới.

Từng cái cây đen nhánh cao lớn đứng vững, tán cây che phủ mặt đất phía dưới, chỉ có thể thông qua khe hở loáng thoáng nhìn thấy một số cảnh tượng bên trong.

Từng quỷ hỏa màu xanh lơ lửng không cố định đang du đãng ở trong rừng, mơ hồ có thể nhìn thấy trong rừng còn có một cái hồ nhỏ, mặt hồ là một mảnh đen kịt, xung quanh hồ nhỏ quỷ hỏa màu xanh càng nhiều.

Vương Đằng ngưng mắt nhìn qua.

【 Chủng tộc 】: Tà linh

【 Cảnh giới 】: Ngưng Nguyên cảnh tầng năm

(Chú thích: Bởi vì hoàn cảnh đặc biệt và khí tức tà ác đã sinh ra chủng tộc này, chúng am hiểu tấn công linh hồn... )

Vương Đằng dời ánh mắt về phía cái hồ nhỏ kia.

(Chú thích: Trong hồ nước ẩn chứa hồn lực rất mạnh? Trận pháp? ... )

- Cho nên nơi này đúng là hữu dụng đối với ta.

Vương Đằng vuốt cằm trầm tư nói.

Nhưng hắn vẫn có chút chần chờ, tuy trong lòng của hắn vẫn chưa xuất hiện cảm giác nguy hiểm gì, nhưng lấy tạo nghệ trận pháp của hắn mà vẫn không thể nhìn ra trận pháp, thật sự có chút khó tin.

Nếu như vậy thì trận pháp này đến cùng phải cao cấp đến mức nào? Ở trong đó sẽ phong ấn nhân vật cấp bậc nào?

Nhưng nếu muốn hắn từ bỏ như vậy, hắn lại có chút không cam tâm.

Đều đã đến đây rồi, nếu như không lấy thì thật sự là quá có lỗi với chính mình.

Cái này giống như quần đã cởi rồi mà ngươi lại nói với ta rằng ngươi đến tháng, như vậy có được không?

Nhưng nếu cứ như vậy mà xông vào thì Vương Đằng lại có chút không yên lòng, tuy trên người hắn mặc bảo giáp Thần khí, phòng ngự cao hơn những người khác cực kỳ nhiều, nhưng hắn cũng không thể tự mãng, nhất là...

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Vương Đằng vẫn quyết định tạm thời lui trước.

Đương nhiên, muốn hắn dễ dàng từ bỏ như vậy là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra, lần này hắn chỉ là chưa chuẩn bị tốt mà thôi.

Chờ qua mấy ngày nữa, hắn nhất định phải thăm dò ra hư thực nơi này.

...

Vương thành, Ngọc Hương các.

Tuy nơi này không phải thanh lâu lớn nhất vương thành, nhưng nếu bàn về dư luận thì nơi này tuyệt đối không kém hơn Bách Hoa lâu kia.

Vô số chính nhân quân tử đi vào vương thành, nhất định đều sẽ đi tới hai nơi này một lần, nếu không thì cũng đừng nói với người ngoài rằng mình đã từng đến vương thành.

Cô nương nơi này không chỉ biết thổi kéo đàn hát, tinh thông mọi thứ, càng quan trọng hơn vẫn là có tu vi trên người.

Phải biết rằng khi đã bước lên con đường tu luyện, muốn thay đổi ngoại hình bản thân là chuyện rất nhẹ nhàng, da trắng xinh đẹp, cao ráo thon thả, chỗ nên mập thì mập, chỗ nên ốm thì ốm...

Những chuyện này tuyệt đối không phải chỉ là nói suông.

Mà tố chất thân thể của người tu luyện cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, chí ít độ mềm mại của thân thể cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.

Tuy Ngọc Hương các tốt nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể vào được, kết toán đều tính theo linh thạch.

Lúc này, bên ngoài Ngọc Hương các có mấy bóng người đang len lén nhìn chăm chú về phía cửa chính của Ngọc Hương các.

- Đại ca, ngươi nói xem lúc nào hai tiểu tử kia mới đi ra?

Một người đột nhiên hỏi.

- Vấn đề này còn phải hỏi, khẳng định phải đến buổi sáng ngày mai mới ra ngoài, đến nơi này, không đợi một đêm thì xứng với số linh thạch bỏ ra à?

Một người khác mở miệng nói.

- Vậy chúng ta chờ đợi ở đây làm gì? Hay là chúng ta cũng đi vào đi?

Ánh mắt người kìa lộ ra một tia hâm mộ nói.

Phải biết, cho dù lấy tu vi Long Nguyên cảnh của hắn thì cũng chỉ từng đi vào Ngọc Hương các mấy lần, tư vị ở trong đó thật là khiến người ta dư vị vô cùng...

- Sao ngươi biết hai người kia được hay không? Nói không chừng nửa đường đã đi ra rồi?

Sáng sớm, thành Lạc Vũ.

Mọi người dậy sớm giống thường ngày, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, trên đường phố cũng dần dần náo nhiệt.

Nhưng rất nhanh, một số người đã phát hiện chỗ không thích hợp.

Thường ngày lúc này, cửa lớn của Trương phủ và Điền phủ sớm đã mở ra, nô bộc hai nhà cũng sẽ xuất hiện ở trên đường phố, mua sắm các loại vật tư sinh hoạt.

Nhưng hôm nay, cho tới bây giờ thì trên đường phố vẫn không ai nhìn thấy một nô bộc nào của hai nhà, cửa lớn của Trương phủ và Điền phủ vẫn còn đang đóng chặt, không có chút dấu hiệu mở ra nào.

- Hôm nay, tại sao cửa lớn của Trương phủ vẫn còn chưa mở chứ? Thường ngày lúc này không phải đều đã sớm mở cửa à?

Một tên nam tử trung niên tiện tiện bụng lớn đang đứng ở lối vào cửa hàng nhà mình, nhìn cửa lớn Trương phủ đóng chặt, trong lòng thầm nói.

Hắn đã làm ăn ở đây được hơn hai mươi năm, từ một tiểu tử biến thành một đại thúc đầy mỡ, toàn bộ đều nhờ Trương phủ chống đỡ.

Mỗi sáng sớm, nô bộc Trương gia đều sẽ đúng giờ tới đây, từ chỗ của hắn mua sắm một số thứ cần thiết, chuyện như vậy đã kéo dài vài chục năm, hắn cũng bởi vậy mà có thể đều đặn thu được một khoản không nhỏ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cửa lớn của Trương phủ vẫn còn đóng chặt, trong lòng của hắn cũng có chút lo lắng.

Phải biết bây giờ hắn đang là người có ba phu nhân, ngay mấy ngày trước, hắn lại cưới một phòng mỹ kiều nương làm tiểu thiếp.

Phu nhân nhiều làm hắn khó tránh khỏi sẽ vất vả hơn, dù sao thì cưới một mỹ kiều nương cũng không thể đặt ở trước mặt ngồi nhìn.

Nhưng dù sao thì hắn đã không phải là tiểu tử tinh thần lúc trước, đã tới tuổi trung niên, ngày đêm vất vả, thân thể khó tránh khỏi có chút không chịu đựng nổi, thuốc bổ này đương nhiên là buộc phải an bài.

Hắn cũng chi tiêu không ít cho phương diện này, nếu như đã mất đi khách hàng lớn là Trương phủ, mất đi nơi phát ra khoản tiền này thì chỉ sợ rất khó thỏa mãn ba vị trong nhà kia…

Cũng không lâu lắm, một tin tức từ trong thành Lạc Vũ truyền ra.

- Nghe nói gì chưa, ngay vào tối hôm qua, Điền phủ đã chạy trốn trong đêm, hiện tại trong phủ không có bất kỳ ai…

- Ha ha, ngươi nghe ai nói vậy, sao Điền phủ có thể sẽ chạy trốn được chứ?

Một người không tin nói.

Bình Luận (0)
Comment