Nhưng mà chỗ kia rất là nguy hiểm, là đại bản doanh của Âm U nhất tộc, trong đó còn có Vương cảnh tồn tại, mà còn không chỉ có một vị.
Lúc trước, môn chủ đời thứ ba của Ma Môn cũng là vận khí vô cùng tốt mới có thể an toàn tu luyện ở trong đó một đoạn thời gian, càng là một lần hành động đột phá đến Vương cảnh tầng chín.
Nhưng mà cho dù đột phá đến Vương cảnh tầng chín thì lúc trước môn chủ đời thứ ba của Ma Môn cũng sắp chút chết ở nơi đó, cửu tử nhất sinh chạy trốn.
Theo như lời môn chủ đời thứ ba của Ma Môn lưu lại, hình như thần bí chi địa đó đang phong ấn một tồn tại cực kỳ cường đại, Hoàng cảnh, thậm chí cũng có thể là Đế cảnh.
Âm U nhất tộc bên ngoài chỉ là chủng tộc do tồn tại cường đại đó sinh ra, chính là đùng để tại tương lai có một ngày, có thể giúp hắn thoát khốn khỏi nơi đó.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là lời do môn chủ đời thứ ba của Ma Môn lưu lại, có phong ấn tồn tại mạnh mẽ như vậy hay không khó nơi, nhưng mà chỗ đó đúng là rất nguy hiểm.
Mấy trăm năm trước, môn chủ đời thứ mười tám của Ma Môn không tin tà, tự mình đi đến chỗ đó một chuyến, sau này trọng thương mà về.
Những Thái Thượng trưởng lão sau này của Ma Môn đều biết đến.
Dù sao thì bí mật đó chỉ có môn chủ các đời của Ma Môn mới biết được, mà hắn cũng là môn chủ đời thứ mười bảy của Ma Môn, môn chủ đời thứ mười tám của Ma Môn là đồ đệ của hắn.
Mấy trăm năm trước, Ma Môn bị mấy đại thế lực liên thủ đánh tan, môn chủ đời thứ mười tám của Ma Môn thân vẫn, bí mật này đương nhiên cũng chỉ còn lại Thái Thượng trưởng lão đã từng là môn chủ đời thứ mười bảy của Ma Môn biết.
Vốn là Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn chuẩn bị trước vẫn lạc sẽ nói bí mật này với Tả hộ pháp tu vi Vương cảnh, nhưng ai mà ngờ được rằng, Tả hộ pháp lại còn không sống lâu bằng Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn hắn, còn vẫn lạc trước.
Dưới sự bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nói bí mật này với Đại trưởng lão của Ma Môn, cũng chuẩn bị trước khi đi đến điểm cuối của sinh mệnh có thể nhìn thấy đại trưởng lão Ma Môn đột phá Vương cảnh.
Đáng tiếc, tất cả ý nghĩ này đều bị Vương Đằng hủy diệt.
Thật sự là tuyệt thời, tuyệt mệnh!
…
Đối với loại thần bí chi địa này, Vương Đằng đương nhiên là rất hứng thú.
Nhất là tu luyện ở trong đó có thể tăng lên lực lượng thần hồn, tin tức này vẫn rất có sức hấp dẫn đối với hắn.
Nếu như hắn có thể ở trong đó tu luyện một đoạn thời gian, nói không chừng có thể nhờ vào đó để Âm Dương Thần Ma Quan Tưởng Pháp đột phá, đến lúc đó...
Vương Đằng suy đoán, chỗ thần bí chi địa này có thể là phúc lợi để dành cho khí vận chi tử.
Dựa theo nội dung cốt truyện thường gặp, khí vận chi tử sẽ phát hiện bí ẩn của Ma Môn, một đường truy tung đến nơi đây (không nên hỏi vì sao hắn có thể an toàn ra vào Sơn Mạch Âm U, có hỏi thì cũng vì hắn là khí vận chi tử, tất cả những chuyện không hợp lý đều là hợp lý, giống như loại bí mật của Ma Môn này, cũng chỉ có khí vận chi tử mới có thể phát hiện), sau đó không cẩn thận bị cường giả Ma Môn phát hiện, bị một vị cường giả Ma Môn truy kích.
Khí vận chi tử dưới sự hoảng hốt chạy bừa đã chạy đến chỗ thần bí chi địa này, sau đó tự động hoặc là bị động nhảy vào chỗ phong ấn chi địa kia, cuối cùng trải qua đủ loại gặp trắc trở, tại hắn cẩn thận, lực lượng khí vận hư vô mờ mịt trợ giúp, nhận được đại cơ duyên, thực lực tăng nhiều...
(Không nên hỏi bên ngoài có Âm U nhất tộc, sao hai người này có thể đi vào được, khí vận chi tử có thể giống như những người khác à, nói không chừng Âm U nhất tộc đều tập thể đánh tiêu thương, tập thể mắt mù, tập thể đi ngủ, hoặc nhờ vào công pháp của khí vận chi tử, trên người có bảo vật đặc biệt, ý chí của đại lão phong ấn chi địa... Tóm lại, cũng là không giống nhau)
Nghĩ như vậy, Vương Đằng nhất thời đã cảm thấy cơ duyên này chắc chắn sẽ không nhỏ, nói không chừng cũng có có ích rất lớn đối với hắn.
Tuy chỗ kia có thể có chút nguy hiểm, nhưng Vương Đằng vẫn quyết định tự mình đi xem thử.
Chỉ cần hắn đứng xa một chút, phản ứng nhanh một chút thì chắc là sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn.
Dù sao thì ngay cả loại mặt hàng như môn chủ của Ma Môn kia cũng có thể chạy thoát, hắn muốn chạy trốn cũng không khó lắm.
Phải biết, lấy thực lực của bây giờ hắn, chính là có thể tuỳ tiện giây giết môn chủ Ma Môn kia.
Nếu tính như vậy, nói không chừng hắn còn mạnh hơn tồn tại bị phong ấn kia?
Đương nhiên, Vương Đằng hắn sẽ không dễ dàng liều lĩnh phiêu lưu đi dò xét, ai biết được gia hỏa bị phong ấn kia có thể giấu dốt, đột nhiên bạo phát hay không.
...
5000 mét trên bầu trời, Vương Đằng nhìn xuống phía dưới.
- Ngay ở đây à?
Lúc này, toàn thân khí tức hắn đều không có, dùng lực lượng tinh thần căn bản là dò xét tra không được hắn tồn tại, nếu là không cần ánh mắt nhìn, căn bản cũng không biết trên bầu trời còn có một người như thế tồn tại.
Đương nhiên, không ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì nhìn lên trên bầu trời, huống chi còn là 5000 mét trên không trung, người bình thường căn bản sẽ không nhìn thấy cái gì.
Mà tất cả những cái này đều là công lao của Khi Thần Bảo Thuật.
- Rất tốt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì!
Vương Đằng hạ xuống 500 mét.
Tuy nói người tu luyện theo tu vi tăng lên thì ngũ giác đều sẽ mạnh lên, có thể nhìn càng xa hơn, nghe được rõ ràng hơn, nếu như người đó tu luyện một số công pháp đặc biệt, cho dù thấu thị cũng không phải là không thể được.
Nhưng 5000 m vẫn hơi quá cao, Vương Đằng hiển nhiên không thấy rõ thần bí chi địa phía dưới.
Huống chi nửa đường còn có một số chướng ngại vật ngăn cản.
Còn về dùng lực lượng tinh thần dò xét, Vương Đằng cũng sợ tồn tại bị phong ấn phía dưới phát hiện, như vậy thì xong rồi.
Dù sao thì tu luyện ở thần bí chi địa là có thể tăng cường lực lượng thần hồn, hiển nhiên tồn tại bị phong ấn kia cũng am hiểu phương diện thần hồn, hắn cẩn thận một chút cũng là nên.
Hạ xuống 200 m!
Xuống lần nữa hàng 100 m!