Đêm tối bao phủ phiến đại địa này.
Nguyên bản tiếng nổ tung to lớn liên tục vang lên trước đó cũng dần dần lắng xuống.
Mà một số Yêu thú rải rác, thậm chí là Âm U nhất tộc ở gần khu vực này đều lặng lẽ cách xa ra.
Thật sự là động tĩnh vừa rồi quá dọa người!
Mà bọn chúng lại có thể mơ hồ cảm nhận được một tia nguy hiểm truyền đến.
- Giải quyết xong công việc!
Trên bầu trời, một bóng người nhìn cảnh tượng hoang tàn khắp nơi phía dưới, hài lòng nhẹ gật đầu.
Quan trọng nhất chính là, hắn đã không cảm nhận được khí tức sinh mệnh khác trong phiến khu vực này nữa.
Mà đây đều là kiệt tác của hắn trong 2 tiếng vừa rồi.
Vương Đằng hao tốn thời gian dài như vậy không phải là bởi vì những đệ tử Ma Môn kia quá lợi hại hay gì, chủ yếu là hắn lãng phí rất nhiều thời gian vào việc sưu tập bảo vật.
Tuy hắn là một nam nhân có mỏ, xưa nay không thiếu tài nguyên tu luyện, đồ tốt trên người nhiều đến mức đếm không hết, nhưng hắn cũng là một nam nhân làm tốc công việc quản gia, đương nhiên hắn không thể nào buông tha cho lượng tài phú Ma Môn sưu tập nhiều năm như vậy.
Tạm không nói những tài nguyên tu luyện này có tác dụng đối với hắn hay không, chí ít không thể tiện nghi cho những người khác.
Nếu như hắn không thu hết thì hơn phân nửa lượng tài phú này sẽ tiện nghi vị khí vận chi tử nào đó.
Đồ vật do Vương mỗ hắn đánh xuống, có cho những người khác hay không cũng là do hắn định đoạt, những người khác tuyệt đối không thể nhặt!
Mà thu hoạch lần này cũng là rất phấn khởi, chí ít còn nhiều hơn lần trước ở Vân gia rất nhiều, trong đó khẳng định có một số bảo vật thần bí.
Nhưng mà bây giờ hắn đang không có dư thời gian đi giám định những bảo vật này, tối nay hắn còn có một số chuyện cần phải làm.
Ví dụ như một căn cứ bí mật khác của Ma Môn, chỗ đó chỉ có ba người Thái Thượng trưởng lão, Tả hộ pháp, Đại trưởng lão của Ma Môn mới biết, nơi đó là nơi Ma Môn bọn hắn lưu lại hạt giống.
Nghĩ đến đại trưởng lão Ma Môn, ánh mắt của Vương Đằng hơi nheo lại.
- Bí mật của Ma Môn? Được rồi, vẫn là đi diệt hạt giống Ma Môn trước, bí mật có thể đợi thăm dò sau cũng được.
Sau một khắc, trên bầu trời xuất hiện một khe hở không gian, bóng người Vương Đằng đi vào trong khe hở không gian đó.
…
Thành Lạc Vũ.
Đây là một thành trì rất nhỏ, thậm chí quy mô của tòa thành trì này còn nhỏ hơn thành Du Lâm một chút, cường giả mạnh nhất trong thành cũng chỉ mới là Ngưng Nguyên cảnh tầng hai.
Hiện tại, thành Lạc Vũ sở hữu ba đại gia tộc, trong đó có hai nhà theo thứ tự là từ hơn một trăm năm trước, hơn sáu mươi năm trước lần lượt dọn tới, hai nhà trải qua thời gian rất dài phát triển, cuối cùng trở thành đại gia tộc đứng thứ hai của thành Lạc Vũ.
Một đêm này, một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trên bầu trời thành Lạc Vũ.
- Chỉ có một Chân Võ cảnh ở bên ngoài thôi à? Xem ra chắc là những người khác đang ở trong bí cảnh.
Trong miệng Vương Đằng tự lẩm bẩm.
Từ trên người Tả hộ pháp của Ma Môn, hắn cũng đã nhận được một số tin tức, ví dụ như thật ra hai đại gia tộc của thành Lạc Vũ này đều là Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn âm thầm an bài trong bóng tối, chính là đùng để có một ngày, nếu lỡ như Ma Môn gặp tai hoạ ngập đầu thì có thể lưu lại một chút hạt giống.
Trong thành còn có tồn tại một chỗ bí cảnh.
Đây đều là Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn, có lẽ là đã an bài tốt trước đó.
Sau khi Ma Môn trải qua nguy cơ mấy trăm năm trước trận kia, Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn đã bắt đầu trở nên cẩn thận.
Đáng tiếc, tất cả những việc này đã định trước đều là phí công!
- Bắt đầu đi!
Thân hình Vương Đằng di động, hắn bắt đầu vây quanh thành Lạc Vũ bố trí Cấm Không Trận Pháp.
Sau khi tu vi và tạo nghệ trận pháp của hắn tăng lên, phạm vi hắn bố trí trận pháp cũng càng lúc càng lớn, chí ít vây khốn toà thành Lạc Vũ trước mắt này không phải vấn đề gì.
Tuy tu vi của người Ma Môn ẩn giấu ở này không cao, nhân số cũng không nhiều, nhưng vì để phòng ngừa lỡ như, một Trận Pháp Cấm Không vẫn là phải bố trí.
Đơn giản chỉ là tiêu hao nhiều hơn một chút linh thạch mà thôi.
Nhưng hắn thiếu linh thạch à?
Vừa mới cướp sạch Ma Môn, Đại Trận Cấm Không tiêu hao chút linh thạch này, trong mắt hắn hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Mà chút thời gian Vương Đằng bố trí trận pháp, cũng là một chút thời gian sau cùng hắn lưu cho đệ tử Ma Môn.
Đợi khi Đại Trận Cấm Không kích hoạt cũng là lúc sinh mệnh của những đệ tử Ma Môn này kết thúc.
Một đêm này, tam đại gia tộc của Thành Lạc Vũ, phủ Thành Chủ và vài chỗ khác đều bị Vương Đằng vào xem một lần.
Có thể như vậy, cũng là bởi vì đệ tử Ma Môn phát triển nhiều năm như vậy, đã thẩm thấu đến trong những thế lực khác.
Tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Vương Đằng vẫn có chút không yên lòng.
Tuy Ma Đạo không thế nào có quá nhiều khí vận chi tử, nhưng một khi xuất hiện khí vận chi tử thì chắc chắn sẽ là ngoan nhân.
Vì để phòng ngừa lỡ như, Vương Đằng cũng chỉ đành vất vả một chút, may ra việc này cũng được hắn hoàn thành thuận lợi.
Tuy thời gian hơi lâu một chút, nhưng tất cả đều đáng giá.
- Hiện tại, cũng là lúc nên thăm dò bí mật của Ma Môn rồi.
. .
Sơn Mạch Âm U.
Bóng người Vương Đằng xuất hiện lần nữa trong phế tích.
Từ trong đầu Đại trưởng lão Ma Môn, hắn đã có được tất cả tin tức mà hắn muốn.
Thì ra, trước khi Vương Đằng động thủ thì Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn nói với Đại trưởng lão Ma Môn một bí mật.
Lúc trước, môn chủ đời thứ ba của Ma Môn bị người đuổi giết đã chạy đến Sơn Mạch Âm U, trải qua trùng điệp gặp trắc trở, cuối cùng hắn cũng phát hiện một chỗ thần bí chi địa trong Sơn Mạch Âm U.
Nếu như có thể tu luyện ở trong thần bí chi địa đó thì có thể gia tăng lực lượng thần hồn, nếu như cường giả Thiên Võ cảnh đỉnh phong có thể vào trong đó tu luyện, thì sẽ có cơ hội đột phá đến Vương cảnh.