- Người nào!
Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn lệ quát một tiếng, ánh mắt sinh điện, vẻ đục ngầu trong mắt sớm đã biến mất không thấy gì nữa, trên người càng hắn tản ra một luồng khí tức cường đại.
Đại trưởng lão Ma Môn ở phía sau hắn tức thì bị luồng khí thế cường đại này chấn nhiếp, ánh mắt lộ ra một tia dị sắc:
- Không hổ là Thái Thượng trưởng lão, thật sự là quá cường đại!
Một đao mang màu đen bất ngờ xuất hiện, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chém thẳng về hướng Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn.
- Muốn chết!
Trong mắt Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn lóe lên lệ mang, một luồng khí đen lượn lờ hóa thành hình bàn tay hắn chộp về hướng đao mang màu đen.
“Ba” một tiếng.
Đao mang màu đen tuỳ tiện chém đôi khí đen lượn lờ hình bàn tay, dư thế không giảm bổ về hướng Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn.
- Sao lại như vậy. . .
Đồng tử Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn trừng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin, phải biết tu vi của hắn chính là Vương cảnh tầng tám, mặc dù bàn tay màu đen vừa vừa rồi là hắn vội vàng đánh ra, nhưng cũng không đến mức ngay cả một đao mang cũng không ngăn được?
Nhưng việc này căn bản là không có nếu như, đao mang căn bản không cho Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn cơ hội phản ứng lần thứ hai, lập tức bổ trúng thân thể của hắn.
- A. . .
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ trong miệng Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn phát ra.
- Phốc!
Lại là một đao mang màu đen xuất hiện, lần nữa chém thẳng trên người Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn.
Nguyên bản Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn còn đang gào thảm đột nhiên im bặt, trong mắt cũng dần dần đã mất đi thần thái, thân thể càng rơi xuống phía dưới.
- Thái Thượng trưởng lão. . .
Đại trưởng lão Ma Môn nhất thời ngây dại, hắn không ngờ được rằng, vừa rồi Thái Thượng trưởng lão tản ra khí tức cường đại như vậy mà giờ đã đột nhiên ngã xuống.
Cái này vẫn chưa tới hai hơi thở?
Cho nên nói, vị cường giả Vương cảnh cuối cùng cũng của Ma Môn đã vẫn lạc?
- Vù!
Một bóng người xuất hiện thu thi thể Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn vào.
Vương Đằng dời ánh mắt lên trên người đại trưởng lão Ma Môn, lần nữa phất lên ma đao màu đen trong tay.
Một trận khí tức tử vong làm đại trưởng lão Ma Môn bừng tỉnh, hắn không chút nghĩ ngợi đã quỳ xuống ở giữa không trung:
- Tiền bối, ta có đại bí mật của Ma Môn muốn nói!
Tay của Vương Đằng dừng lại, ma đao vừa nâng lên đã lại hạ xuống.
Trong lòng đại trưởng lão Ma Môn thầm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà phản ứng của hắn rất nhanh, bản sự lúc trước vừa bái nhập Ma Môn đến giờ vẫn không rơi xuống.
- Tiền bối. . .
- Ầm!
Huyết nhục nổ bay, máu tươi văng khắp nơi!
Một bàn tay màu vàng óng xuất hiện, thu hư ảnh thần hồn và nhẫn không gian vào.
- Chỗ đó!
Từng lực lượng tinh thần cảm giác dò xét về hướng vị trí của Vương Đằng.
Dù sao thì khí tức và động tĩnh nơi này thật sự là quá lớn.
Mà một ít trưởng lão cũng đúng lúc nhìn thấy, đại trưởng lão Ma Môn bị oanh thịt nát thân một màn.
- Đó là?
- Trốn, nhanh chạy trốn! Sau này cũng không tiếp tục nói là người của Ma Môn nữa, thật sự là quá đáng sợ!
…
- Muốn chạy trốn à? Các ngươi trốn được à?
Khóe miệng Vương Đằng lộ ra một nụ cười lạnh, nếu như trong số những người này có cường giả Vương cảnh, trên người có lại có bảo vật như Hư Không Toa thì nói không chừng sẽ thật có khả năng chạy thoát ở trước mặt hắn.
Hắn giải quyết Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn đầu tiên chính là sợ trên người hắn có bảo vật như vậy.
Một cường giả Vương cảnh sẽ có thể xuyên qua hư không, lại thêm bảo vật không gian, nói không chừng thật có khả năng chạy thoát khỏi tay hắn, nếu như Vương Đằng đuổi bắt những Thiên Võ cảnh, Địa Võ cảnh này trước thì những cường giả Vương cảnh có thể thừa dịp chạy trốn.
Cho nên hắn mới giải quyết Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn trước tiên.
Chỉ cần Thái Thượng trưởng lão của Ma Môn chết thì những người còn lại này sẽ dễ giải quyết.
Chỉ cần không phải loại biến thái như khí vận chi tử thì bọn họ 99.99% đều không trốn thoát.
Dù sao thì lực phạm vi dò xét lượng tinh thần của hắn vẫn còn đó, mà hắn cũng biết xuyên qua hư không, mà lại còn mạnh hơn, nhanh hơn so với cường giả Hoàng cảnh bình thường!
Bóng người Vương Đằng khẽ động, đuổi giết Thiên Võ cảnh gần nhất.
Một đường hắn đi qua, còn có nguyên một đám cái bình từ trong tay hắn rơi xuống, nổ tung trong tầng trời thấp, khói bụi màu tím, giọt nước màu đen, nhẹ nhàng bay về hướng đệ tử Ma Môn phía dưới.
- Đây là cái gì?
- A… A…
- A… Độc…
- Chạy mau! Đừng mà... A… Ta không muốn chết. . .
…
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương từ phía dưới truyền ra, vang vọng trên nền trời Ma Môn.
- Đùng!
- Cái thứ nhất!
Thu hồi tất cả mọi thứ, bóng người Vương Đằng đuổi về hướng Thiên Võ cảnh kế tiếp.
- Đáng chết! Vì sao lại đột nhiên xuất hiện một tồn tại cường đại như vậy? Ta nhất định phải chạy thoát!
Ngực Yến Kiều chập trùng một trận, trong mắt một ra vẻ lo lắng.
Làm trưởng lão mỹ nữ nổi danh của Ma Môn, trên người của cô đương nhiên không thiếu khuyết các loại đồ bảo mệnh, đồ bảo mệnh như trận phù truyền tống không gian này cô đều có năm, sáu tấm.
Đáng tiếc căn bản không có chỗ dùng!
- Đáng chết! Không tốt, hắn đuổi theo tới… Thật nhanh!
Yến Kiều xoay người một cái, cô ngừng ở giữa không trung, bàn tay trắng noãn cởi quần áo trên người mình xuống, ánh mắt lộ ra một tia quyến rũ, mang trên mặt một nụ cười vừa đủ.
- Tiền bối, nô gia…
- Ầm!
Bầu trời xuất hiện lần nữa một đóa pháo hoa màu máu nổ tung!
Khóe miệng Vương Đằng nhếch lên:
- Quả nhiên, pháo hoa nam và pháo hoa nữ đều giống, cũng không có gì quá khác nhau.
Thu hồi nhẫn không gian, bóng người Vương Đằng lần nữa đuổi về hướng những người khác.
- Ầm!
- Người thứ sáu!
- . .
- Người thứ chín!
- . .
- Đùng!
- Ầm!
- Oanh. .
Sau mười mấy phút, căn cứ của Ma Môn liên tục vang lên âm thanh nổ tung.
Đại địa nứt ra, núi đá nổ tung, bụi mù nổi lên xung quanh, động tĩnh khổng lồ khuếch tán về hướng trong Sơn Mạch Âm U.