Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 297 - Chương 297. Có Phải Bọn Hắn Đang Chờ Người Nào Hay Không?

Chương 297. Có Phải Bọn Hắn Đang Chờ Người Nào Hay Không? Chương 297. Có Phải Bọn Hắn Đang Chờ Người Nào Hay Không?

- Ta nghĩ tiểu cô nương vừa rồi là một mỹ nhân, vài năm nữa biết đâu sẽ vào hàng tiên tử.

- Ngươi có thể nhìn rõ ràng từ xa như vậy à?

- Ngươi thì biết cái gì, ta chỉ là nhìn hơi già một chút, thật ra năm nay ta mới ba mươi tuổi thôi, hơn nữa, với kinh nghiệm nhiều năm của ta, nhắm mắt cũng có thể biết cô ta có đẹp hay không.

- Ngươi thật là lợi hại! Nhìn dáng vẻ của ngươi, e rằng ngươi thường xuyên tới những nơi đó?

- Có phải ngươi muốn chết hay không? Ngay cả những người đó mà cũng dám nói đến?

- Không phải bọn hắn đều đã đi vào trong rồi hay sao?

- Các ngươi không biết là những người đó có thể dùng lực lượng tinh thần để nghe lén hay sao…

Theo thời gian trôi qua, từng tiếng xé gió vang lên, có linh thuyền, có người ngự không phi hàng, một xe ngựa sang trọng đều chậm rãi đi tới.

Mà những người này, đại đa số đều đi về hướng lối vào dành cho khách quý.

- Nhìn kìa, đó là Nhị Hoàng tử Điện hạ!

- Đó hình như là Nhị Hoàng tử Điện hạ!

Từng tiếng kinh hô phát ra từ trong đám đông.

Mặc dù nhiều người đã biết về cuộc xung đột giữa Hồng thị và Sở thị của Vương Triều Đại Càn trong thời gian này, nhưng đối với những người bình thường và những người tu luyện có tu vi thấp thì thân phận của hai vị hoàng tử vẫn là như cũ cao không thể với tới.

Nếu có thể được hai vị hoàng tử để mắt đến thì giống như một bước lên trời.

Còn chuyện tranh đấu giữa Hồng thị và Sở thị, đối với bọn hắn bây giờ không còn quan trọng nữa.

- Nhị đệ, gần đây ngươi thế nào?

Sở Hạo ôn nhu cười hỏi.

- Đại ca, ngươi đột nhiên quan tâm ta như vậy, ta cảm thấy không quen!

Sở Vũ lạnh lùng nói.

- Nhị đệ, đại ca quan tâm đệ đệ một chút là điều nên làm mà.

Trên mặt Sở Hạo vẫn là nụ cười, giọng nói ôn nhu không có chút nào dao động.

- Hừ, ta không dám để cho đại ca quan tâm nhiều như vậy!

Sở Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó không để ý tới Sở Hạo nữa mà đi về phía lối vào dành cho khách quý.

Nhìn bóng dáng Sở Vũ biến mất, trên mặt Sở Hạo vẫn giữ nụ cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo.

- Điện hạ, người muốn…

Lúc này, một người bên cạnh Sở Hạo thấp giọng nói.

- Không, còn chưa tới lúc, huống chi nhị đệ cũng chỉ là một võ phu.

Sở Hạo lắc đầu, sau đó dẫn đầu một nhóm người đi tới lối vào dành cho khách quý ở phía trước.

- Ngươi có nghe thấy gì không? Tại sao ta lại cảm thấy Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đang bất hòa?

- Ngươi còn không biết chuyện này sao, giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đã xảy ra bất hòa, nghe nói từ mấy năm trước, thậm chí Nhị hoàng tử điện hạ còn ra tay với Đại hoàng tử điện hạ…”

- Còn có chuyện như vậy à?

- Đó là đương nhiên, bạn thân của con dâu em rể hàng xóm của ta làm thị nữ trong phủ đại hoàng tử, chính mắt cô ấy nhìn thấy, sao có thể là giả được.

Một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi từ ngoài đường đi tới, trên xe cắm một lá cờ có chữ “Hồng” được thêu trên đó.

Không lâu sau, xe ngựa đã đến trước cổng Trân Bảo các.

Từ trong xe bước ra một bóng người hiên ngang, cô có dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú nhưng lại mang khí chất hào hùng.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên vạm vỡ bước ra với khí thế uy nghiêm.

Sau khi xuống xe ngựa, người đàn ông trung niên không đi về phía lối vào của Bảo Các, mà đứng yên ở đó, như thể đang đợi người nào.

- Cha, chúng ta không đi vào à?

Nữ tử hiên ngang hỏi, âm thanh không được thanh tú như những nữ tử bình thường.

- Chờ Chiếu Nhi đến đây đã.

Người đàn ông trung niên nói.

- Đợi hắn ta tới?

Hồng Ngọc Lan nhíu mày.

Thành thật thì cô không thân thuộc với người đệ đệ này cho lắm.

Dù sao thì cô cô của cô cũng rất ít khi dẫn vị đệ đệ này về nhà, chỉ khi còn nhỏ mới gặp mặt mấy lần, lớn lên căn bản không gặp mặt.

Cô dốc lòng vì võ đạo, chỉ có đao là bạn thân nhất của cô, về cơ bản cô rất ít khi hỏi chuyện gia đình.

Một số chuyện đều là người đệ đệ kia nói cho cô biết.

Tuy nhiên, cô cũng biết hiện tại mối quan hệ giữa Hồng thị và Sở thị không được tốt, cũng không biết cha cô nghĩ như thế nào về người đệ đệ đó?

- Ừm.

Người đàn ông trung niên gật đầu, rồi ngừng nói.

- Vị kia là gia chủ Hồng gia phải không? Người bên cạnh ông ta hẳn là Hồng Ngọc Lan, người đứng thứ hai trên bảng Tiềm Long?

- Đúng vậy. Đó là Hồng Ngọc Lan, người đứng thứ hai trên bảng Càn Long. Ta đã may mắn gặp cô ta một lần trước đây. Ngươi không biết cô ta đã phát điên như thế nào khi cô ta sử dụng một bộ kiếm kỹ ... rất lợi hại, đơn giản là khiến người ta trầm trồ khen ngợi.

- Ai, thật tiếc là ta không có cơ hội đó?

- Có phải vị gia chủ Hồng gia này đang đợi ai hay không?

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều cường giả từ mỗi phương hướng của vương thành chạy đến.

Trong đó có một số gia tộc hoặc là thế lực có quan hệ tốt với Hồng gia, nhìn thấy Hồng gia chủ và con gái đứng bên đường đều lên tiếng chào.

Dù sao thì thực lực chỉnh thể của Hồng gia vẫn còn ở đó, vẫn mạnh hơn thế lực nhất lưu bình thường rất nhiều, huống chi bản thân gia chủ Hồng gia đã là một vị cường giả Thiên Võ cảnh đỉnh phong, loại thực lực này ở trong Vương Triều Đại Càn, ngoại trừ mấy vị lão quái vật kia ra thì tuyệt đối là thuộc về chiến lực đỉnh phong.

Ngay cả cường giả tông môn thế lực vốn không có quan hệ gì với hắn và Hồng gia thì khi nhìn thấy gia chủ Hồng gia vẫn sẽ chào hỏi.

Tuy Hồng gia đang khai chiến với Vương Thất Sở gia của Vương Triều Đại Càn, hai nhà tranh chấp, tất có một bên bị thương, nhưng bất kể sau cùng nhà kia đạt được thắng lợi, đều là bọn họ những thế lực này cần kính úy, chí ít tại tông môn bọn họ còn không có trước cường giả Vương cảnh, hai phe này thế lực, cho dù là một nhà nào thì đều không phải là bọn hắn có thể đắc tội nổi.

Bình Luận (0)
Comment