Lúc này, hơn phân nửa số phòng đều đã có khách quý vào ngồi, dù sao thì thị nữ mỹ mạo đừng chờ bên ngoài phòng đó thật sự là quá bắt mắt.
Vương Vô Địch phát hiện, quy cách của buổi đấu giá Trân Bảo các Ở Vương Thành lớn hơn quận Thanh Lâm rất nhiều.
Cho dù là không gian bên trong hay là số căn phòng đều nhiều hơn quận Thanh Lâm.
Quan trọng nhất chính là, Vương Vô Địch đã cảm thấy rất nhiều khí tức cường giả Thiên Võ cảnh, thậm chí ở chỗ sâu Trân Bảo các còn có một khí tức chỉ cường giả Vương cảnh mới có.
. . .
- Lần này ta nhất định phải mua được một thanh linh khí Huyền Giai trung phẩm.
- Hắc hắc, yêu cầu của ta không cao, chỉ cần có thể mua được một thanh linh khí Huyền Giai thượng phẩm là được rồi.
- Mục tiêu lần này của ta là mua được bội kiếm thiếp thân của Ngọc Hoa Tiên Tử.
- Mẹ nó, huynh đệ, ngươi chiếm được tin tức này từ đâu vậy, sao ta lại không biết?
- Hắc hắc, cái này ngươi không biết đâu, lần hội đấu giá này còn có đồ vật thiếp thân của mấy vị tiên tử sẽ bị lấy ra đấu giá.
- Huynh đệ, tin tức ngươi vừa nói là thật chứ?
- Huynh đệ, mau nói đều có đồ vật thiếp thân của tiên tử nào, có loại kia hay không...
- Cái này. . .
- Huynh đệ, chỉ cần ngươi nói cho ta biết sẽ có cái gì thì 1000 linh thạch hạ phẩm này sẽ là của ngươi.
- Ta cũng có 1000 linh thạch hạ phẩm!
- Ta. . .
…
- Gia gia, nhiều người quá vậy! Khi nào chúng ta mới có thể đi vào?
Một tiểu nữ hài lôi kéo cánh tay của một vị lão giả, tò mò nhìn đám người xung quanh.
Lão giả nhìn người đông tấp nập xung quanh, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Hắn nhìn cảnh tượng người đông tấp nập trước mắt, trong lòng thầm thở dài không biết phải xếp hàng tới khi nào.
- Xem ra chỉ có thể tốn một ít linh thạch rồi.
. . .
Gian phòng số 5.
Sau khi nói chuyện với nhau được một lúc, Hồng Chiến cũng biết tính danh của sư thúc và hai người sư huynh đệ đồng môn của Sở Chiếu. (hai người đều là tên giả họ thật)
Tuy hắn cảm giác có chút thật không thể tin đối với tính danh của vị Vương đạo hữu này, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận.
Phải biết rằng lão cha đã qua đời nhiều năm và lão gia gia của hắn phân biệt có tên là Hồng Vương, Hồng Hoàng, hắn gọi là Hồng thái gia gia. Và vị lão tổ tông đang ở trong tọc có tên là Hồng Nhan.
Cho nên nói, tính danh cũng không quá quan trọng, quan trọng vẫn là thực lực tu vi, nếu như tính danh uy vũ bá khí nhưng thực lực không theo kịp thì vẫn không được.
Mà Hồng Chiến đã từng thử cảm giác tu vi cảnh giới Vương Vô Địch, đáng tiếc ngoại trừ không nhận được gì ra thì hắn cũng không cảm nhận được gì cả.
Ngược lại là hai sư huynh đệ đồng môn của Sở Chiếu thì hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra, tu vi đều là Long Nguyên cảnh.
Tuy nhiên còn kém hơn con gái của hắn, nhưng so với thiên tài bình thường thì đã cường đại hơn rất nhiều rồi, chí ít không kém hơn một số thiên tài trên bảng Tiềm Long.
- Không biết sư môn của Vương đạo hữu là?
Hồng Chiến nở nụ cười hỏi.
- Hồng gia chủ, sư môn của ta không có quá nhiều người, nên có lẽ ngươi chưa từng nghe nói đâu.
Vương Vô Địch uyển chuyển nói.
Hồng Chiến lập tức lĩnh ngộ, đây chính là không muốn nói à.
Chớ nhìn hắn lớn lên uy mãnh, tính khí lại hơi táo bạo, có lúc làm việc đều là trực tiếp dựa vào vũ lực để giải quyết, nhưng thật ra những chuyện này cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Nhớ ngày đó, khi hắn còn là đại thiếu gia Hồng gia, đó cũng là một vị soái ca phong lưu phóng khoáng, thông minh cơ trí, bằng không thì trong vương thành cũng sẽ không có nhiều tiểu thư khuê các, thiếu nữ đáng yêu muốn gả cho hắn như vậy.
Về phần hiện tại, theo thực lực tu vi hắn tăng lên, nắm quyền lớn thì một số việc nhỏ cũng không cần quá động đầu óc, có thể dùng vũ lực giải quyết thì hắn tuyệt đối sẽ dùng vũ lực đểgiải quyết.
Đương nhiên, đối đãi với người khác nhau cũng cần dùng phương thức đối đãi khác nhau.
Sau đó, trong đoạn thời gian kế tiếp, Hồng Chiến nói với Vương Vô Địch về chuyện của hắn, không chút nào nhắc đến chuyện sư môn nữa.
Một bên khác, Hồng Ngọc Lan thỉnh thoảng lại len lén nhìn Vương Vô Địch một chút, vừa nghe lén lấy cha và Vương Vô Địch trò chuyện.
- Tại sao trên đời lại có thể có nam nhân đẹp mắt như vậy chứ...
- Cha từng nói, nam nhân đẹp trai đều rất xấu, nhưng hắn nhất định không phải là người như thế! Ừm, đúng, hắn không phải là người như thế.
- Thì ra hắn tên là Vương Vô Địch, cái tên này thật là dễ nghe, rất hợp với hắn.
- . . .
- Ngọc Lan tỷ, ngươi bị sao vậy?
Đúng lúc này, một âm thanh đánh thức Hồng Ngọc Lan từ trong tưởng tượng.
- A… Ta! Ta không sao, vừa rồi chỉ là ta đang suy nghĩ một vài việc.
Hồng Ngọc Lan vội vàng giải thích, chỉ là trên mặt vẫn còn một tia ửng hồng.
- Đúng rồi, biểu đệ, ngươi có thể nói cho ta một chút chuyện về sư thúc của ngươi không?
Sở Chiếu ngẩng đầu, kinh ngạc liếc nhìn Hồng Ngọc Lan một chút, thấy ánh mắt có chút tránh né của biểu tỷ, hắn đã lập tức hiểu rõ.
Tuy hắn còn chưa tròn hai mươi, nhưng thân là hoàng tử, hiểu một số việc chưa chắc đã ít hơn hai vị sư huynh của hắn.
- Không tốt, Ngọc Lan tỷ sắp luân hãm sư thúc rồi.
Trong lòng Sở Chiếu thầm nghĩ không tốt.
Tuy sư thúc hắn đúng là mị lực vô song, cơ bản đạt đến cấp độ nam nữ thông sát, nhưng hắn chính là biết sư thúc mình là một nhân vật không gần nữ sắc.
- Sư tôn, sư thúc là hạng người gì?
- Ha ha, đừng xem sư thúc các ngươi đối với các ngươi ôn hòa như thế, thật ra hắn là một người rất lạnh lùng. Không có hứng thú đối với nữ sắc, một lòng truy cầu đại đạo. Giết muội chứng đạo…
Vừa nghĩ tới những lời sư tôn đã từng nói, Sở Chiếu đã cảm thấy mình nhất định phải ngăn cản biểu tỷ của mình, không thể để cho cô lún sâu vào trong đó.
Huống chi, cho dù sư thúc không phải người như vậy thì cũng không thể để biểu tỷ lâm vào trong đó.