Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 299 - Chương 299. Buổi Đấu Giá Bắt Đầu (Phần 1)

Chương 299. Buổi Đấu Giá Bắt Đầu (Phần 1) Chương 299. Buổi Đấu Giá Bắt Đầu (Phần 1)

Giống như nam nhân thích nhìn mỹ nữ , nữ nhân cũng thích nhìn soái ca.

- Hắc hắc, ta đã nói rồi mà, lấy vóc người và độ đẹp trai của sư thúc, nữ nhân nhìn thấy tuyệt đối sẽ chảy nước miếng.

Một thanh niên trong đó nhỏ giọng nói.

- Ta đã sớm biết, lấy dung nhan tuyệt thế của sư thúc có thể chống đỡ được loại này dụ hoặc, trừ phi là...

- Cũng không biết lúc sư thúc còn trẻ...

Trên mặt vẻ mặt Vương Vô Địch không thay đổi, chỉ dụng giọng ôn hòa nói:

- Sau khi trở về, hai người các ngươi, mỗi người chép môn quy mười ngàn lần!

- Sư thúc, đừng mà!

- Sư thúc, ta cũng không dám nữa!

Sở Chiếu đồng tình nhìn thoáng qua hai vị sư huynh của mình, hắn cảm thấy có thể là hai ngày này, hai vị sư huynh đi làm việc thiện quá nhiều nên lá gan mới lớn như vậy, ngay cả sư thúc cũng dám nói xấu.

...

- Cữu cữu, Ngọc Lan tỷ.

Nhìn thấy bóng người Hồng Chiến và Hồng Ngọc Lan, Sở Chiếu vội vàng tiến lên chào hỏi.

- Tiểu Chiếu, ngươi đã đến rồi.

Trên mặt Hồng Chiến lộ ra mỉm cười.

Cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào trên người mấy người sau lưng Sở Chiếu, mang theo ánh mắt nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Chiếu, mấy vị này là?

- Cữu cữu, vị này là sư thúc ta, vị này là đại sư huynh ta, vị này là nhị sư huynh ta.

Sở Chiếu giới thiệu đơn giản.

Đối với những chuyện này, Hồng Chiến đương nhiên là biết, ngay cả chuyện hai vị sư huynh của Sở Chiếu đi Ngọc Hương các hắn cũng biết.

Nhưng mà biết là một chuyện, giả vờ không biết lại là một chuyện khác.

- Thì ra là sư thúc của Chiếu nhi, những ngày này chỉ sợ Chiếu nhi đã mang đến cho đạo không ít phiền phức?

Hồng Chiến lộ ra một nụ cười hiền hòa đối với Vương Vô Địch.

Lần này hắn chờ ở ngoài cửa Trân Bảo các chính là vì gặp mặt vị Vương Vô Địch này.

Hồng Ngọc Lan đi theo sau lưng Hồng Chiến, một mực lén dùng ánh mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Vương Vô Địch, trên mặt càng thỉnh thoảng lộ ra một tia đỏ bừng.

Tuy tính tình của cô hơi nóng nảy, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Vô Địch thì chẳng biết tại sao, trong đầu của cô lại hiện ra ý nghĩ kỳ lạ, cô cảm giác cơ thể của cô như muốn hòa tan.

Còn về Kiếm Vô Ý ở cách đó không xa thì triệt để bị cô không để ý tới, hắn giống như một ngọn cỏ nhỏ cô độc, yên lặng đứng nhìn tất cả.

- Không phiền phức, đứa nhỏ Sở Chiếu này rất ngoan, ta rất ưa thích.

Vương Vô Địch ôn hòa nói.

- Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Hồng Chiến cười lớn nói.

- Đúng rồi, đây là tiểu nữ Hồng Ngọc Lan.

Hồng Chiến chợt nhớ tới cái gì, một tay kéo lấy con gái của mình đi qua.

Hồng Ngọc Lan đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức xấu hổ đỏ mặt.

- Chẳng lẽ cha lại muốn. . .

- Dạng này thật tốt. . .

Cô ngẩng đầu lén nhìn thoáng qua dung nhan của Vương Vô Địch, rồi lại lập tức cúi đầu xuống.

- Nhưng mà nếu như… cũng không phải là không thể được. . .

Trong lúc nhất thời, trong đầu của cô bắt đầu suy nghĩ miên man, thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ tên của hài tử tương lai.

- Ngọc Lan, ngươi đứa nhỏ này đang làm gì đây…

- Để đạo hữu chê cười rồi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, nhìn thấy người xa lạ thì có chút sợ người lạ, chờ quen thuộc là tốt rồi.

Hồng Chiến cười giải thích nói.

- Không có gì, ta thấy tính cách của Hồng tiểu thư rất tốt, có phong phạm của tiểu thư khuê các.

Vương Vô Địch ôn hòa nói.

- Ha ha, đạo hữu quá khen rồi, nhưng mà quả thật tính cách của tiểu nữ thật không tệ.

Hồng Chiến cười lớn nói.

Sở Chiếu ở bên cạnh thì trợn tròn mắt, cữu cữu của hắn nói cái gì vậy, Ngọc Lan tỷ từ nhỏ sợ người lạ.

Nếu hắn nhớ không lầm thì khi còn bé, Ngọc Lan tỷ đã có thể cầm lấy một cây đại đao, đuổi theo người xa lạ chạy khắp đường phố, làm sao đến trong miệng cữu cữu lại biến thành như vậy rồi?

Chẳng lẽ là hắn nhớ lầm à?

Có thể chuyện này cũng không nên!

Tuy sau khi lớn lên, hắn không thường xuyên gặp mặt Ngọc Lan tỷ, nhưng hắn cũng biết một số công tích vĩ đại của cô.

Chẳng lẽ Ngọc Lan tỷ đã thay đổi trong hai năm này à?

Nhị sư đệ, ta dám nói, vị Hồng tiểu thư này tuyệt đối là bị mỹ nhan thịnh thế của sư thúc mê hoặc, ngươi nhìn thần sắc của cô cái này, tuyệt đối là.

Phương Húc ở bên cạnh truyền âm nói với Ngô Hoành.

- Ừm, đúng vậy, nhìn thần sắc của Hồng tiểu thư này, tuyệt đối đã bị sư thúc mê hoặc.

Ngô Hoành cũng rất đồng ý, gật đầu nói.

- Ha ha, có phải hai người các ngươi nghĩ là sư thúc không nghe được các ngươi truyền âm hay không?! Sau khi trở về, chép môn quy một trăm ngàn lần, sau này cũng không được tùy ý qua đêm ở những nơi như Ngọc Hương các.

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên trong đầu Phương Húc và Ngô Hoành.

Nhất thời, vẻ mặt hai người nhăn nhó.

- Hồng gia chủ, hay là chúng ta đi vào trước đi.

- Tốt, mời đạo hữu!

. . .

Được thị nữ mỹ mạo của Trân Bảo các chỉ huy, Hồng Chiến và một đoàn người Vương Vô Địch đi về hướng một cái ghế lô.

Mà tình cảnh này cũng bị một số người có lòng để ở trong mắt, thậm chí nhanh chóng truyền tai nói với một số người.

Nhưng mà Vương Vô Địch cũng không hề để ý đối với tất cả chuyện này, ở vương thành, tuy thực lực của hắn không phải đứng đầu nhưng muốn bảo mệnh thì khẳng định là không có vấn đề.

Huống chi, những người kia biết tin tức thì có thể làm gì, đơn giản chỉ là càng kiêng kị hắn hơn một chút, chỉ nghĩ là Hồng gia đang nương tựa một nhân vật như vậy mà thôi.

Một đoàn người đi về hướng căn phòng số 5, mà đây cũng là căn phòng của Hồng gia.

Căn phòng số 1- 30 của Trân Bảo các đều là phòng an bài cho các đại thế lực, trong đó căn phòng số 1 dành cho Vương Thất Đại Càn, số 2 cho Võ Đấu Trường, số 3 cho Thiên Cơ lâu, số 4 cho Kiếm Tông, số 5 cho Hồng gia…

Tuy hoàng tử cũng có gian phòng, thế nhưng đã tại sau số 10.

Thế giới này vẫn là nói chuyện bằng thực lực, thân phận hoàng tử tôn quý nhưng cũng phải xếp đằng sau mấy đại thế lực mới được.

Đương nhiên, ở Trân Bảo các vẫn có một ít phòng đặc biệt, nhưng mà những phòng đó đều chuẩn bị cho cường giả phía trên Vương cảnh.

Bình Luận (0)
Comment