- Vương huynh, huynh có hứng thú với những mảnh giấy này à?
Hồng Chiến vẫn quan sát Vương Đằng, khi thấy hắn trên mặt lộ ra một tia vui mừng thì không khỏi hỏi.
- Ừm, ta thật sự có hứng thú.
Vương Đằng cười gật đầu.
Hắn tâm ý tương thông với bản thể, chỉ cần bản thể không phải cố ý đề phòng, hoặc là khoảng cách quá xa thì có thể chia sẻ một ít suy nghĩ với nhau.
- Vương huynh, huynh có muốn ta đấu giá vật phẩm này cho huynh hay không?
Hồng Chiến nói.
- Cảm ơn Hồng huynh đã có ý tốt, chuyện vặt vãnh như vậy ta sẽ không làm phiền đến huynh.
Vương Đằng cười từ chối.
Hắn không muốn mắc nợ người khác chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Không đáng!
Sau khi nghe Vương Đằng từ chối, Hồng Chiến cũng không nói nhiều nữa.
Hắn cũng hiểu, không dễ gì khiến người bên cạnh mắc nợ mình chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Mặt khác, sau khi Phương Húc và những người khác ở bên cạnh nghe cuộc trò chuyện giữa hai người thì có chút hứng thú.
Xét cho cùng, những thứ có thể khiến người ta chú thích thú có thể rất bất thường.
Vì vậy, bọn hắn chăm chú nhìn vào những thứ trên đài đấu giá.
Đáng tiếc không thấy được gì hữu ích, ngoại trừ trang giấy có chút khác thường, chính là nét vẽ ma quái, không có người nào biết về nó.
- Có lẽ, chỉ có những lão quái vật như sư tôn và sư thúc mới có thể biết được những vật kỳ bí quỷ quái này!
Ba người đều thầm nghĩ.
Bọn hắn còn trẻ chưa từng trải nên không nhìn ra cũng là chuyện bình thường.
Thời gian trôi qua từng chút một, tuy không thiếu những lời tranh luận nhưng không một ai ra giá cả.
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế thường nói:
- Này, nếu không có ai ra giá thì ta sẽ mua nó với giá 50 ngàn linh thạch hạ phẩm, nói không chừng ta sẽ gặp may mắn, có thể ngộ ra công pháp võ học gì đó từ trên những mảnh giấy này cũng nên.
- Vị đạo hữu này đưa ra 50 ngàn linh thạch hạ phẩm, còn có ai ra giá nữa không?
Giọng nói lanh lảnh của Hạ Mộng Dao vang lên.
- Nói như vậy thì ta cũng muốn thử, biết đâu ta thật sự có thể học được một số võ học từ nó?
Như đã nói, nếu có người đầu tiên, sẽ có những người khác, không phải vô lý khi có người thứ hai làm theo.
Rất nhanh, trong phòng đấu giá đã vang lên mấy tiếng đấu giá, luôn sẽ có một số người cho rằng mình không giống người khác, có thể sẽ nghiên cứu ra đồ vật mà người khác không hiểu được.
- 51 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- 52 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- ...
- 75 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- 90 ngàn linh thạch hạ phẩm!
Tiếng đấu giá vừa vang lên, tiếng đấu giá rải rác khắp nơi lập tức im bặt.
Bọn hắn đều chỉ tăng giá 1000 linh thạch hạ phẩm mỗi lần, nhưng tên này lại trực tiếp bỏ tăng giá 10 ngàn linh thạch hạ phẩm, cản đường bọn hắn.
Mặc dù những người này cũng muốn hét lên 100 ngàn linh thạch hạ phẩm với niềm tự hào, nhưng cuối cùng họ đã không hô lên.
Dù sao vừa rồi khi đấu giá, bọn họ cũng chỉ là lấy chút may mắn, cho rằng có thể đấu giá với giá thấp, biết đâu có thể từ đó học được một ít bí thuật thần kỳ.
Nhưng âm thanh ra giá 90 ngàn linh thạch hạ phẩm đã hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ thử vận may của những người này.
Một lần nâng lên 1000 linh thạch hạ phẩm không nhiều, nhưng một lần nâng lên hơn 10 ngàn linh thạch hạ phẩm lại là chuyện khác.
Lại nhìn vào gian phòng lớn kia, những người khác đều trầm mặc.
- Có thể là con của một đại gia tộc khác muốn thu hút sự chú ý của Hạ tiên tử!
- Có thể hắn là bị mua chuộc, thứ này nhất định là vô dụng…
Thấy không ai có ý định ra giá nữa, Hạ Mộng Dao kịp thời nói:
- 90 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ nhất!
Đối với giọng nói đó, cô vẫn có thể nhận ra được.
Chính là đệ đệ kết nghĩa của cô.
Trong mắt cô, người đệ đệ kết nghĩa này khác với những người khác, có khí chất mà người khác không có.
Mặc dù xuất thân từ một gia tộc nhỏ không có thân thế gì lớn, nhưng xét về tài năng thì tuyệt đối không thua kém những thiên tài chân chính cường đại của các đại gia tộc lớn kia.
Cô tin rằng, vị đệ đệ kết nghĩa này chỉ cần có cơ duyên thích hợp, thì một ngày nào đó hắn sẽ một bước lên trời, sẽ trở thành rồng trong loài người.
Mặc dù cô không hài lòng lắm với việc vật phẩm đấu giá này chỉ đạt 90 ngàn linh thạch hạ phẩm, nhưng nếu nó được nhường cho người đệ đệ kết nghĩa kia của cô thì cũng chẳng là gì.
Lúc này, Lâm Dạ đang bình tĩnh nhìn Hạ Mộng Dao và ba mảnh giấy trên sàn đấu giá.
Trong lòng hắn nghĩ, ba mảnh giấy đó đã ở trên đó đã thuộc về hắn chắc rồi.
Tuy có những lần đấu giá trước đó nên những người khác chỉ nghĩ hắn muốn tạo ấn tượng với Hạ tiên tử, còn những người ra giá lúc nãy chỉ ôm hy vọng ăn may, chỉ có người có đại khí vận như hắn mới xứng có được loại bảo vật này.
- Đúng vậy, Lâm tiểu tử, cơ duyên của ngươi rất tốt!
Ngay cả Dược gia gia trong người hắn cũng không nhịn được, mở miệng khen ngợi.
Tuy thiên phú của tiểu tử này so ra còn kém xa những thiên kiêu tài tử chân chính kia, nhưng cơ duyên cũng như tính cách của tiểu tử này tuyệt đối không kém những thiên kiêu đó.
Chỉ cần lần này Lâm tiểu tử có thể thông qua đấu giá đoạt được vật phẩm này, sau này va chạm với thế giới bên ngoài, tin rằng chắc chắn không bao lâu nữa sẽ có thể chân chính trưởng thành.
- Có phải ngươi có hứng thú với vị tiểu công nương ở trên đài đấu giá hay không?
Giọng nói của Dược gia gia vang lên.
- Dược gia gia, chẳng qua là ta cảm thấy cô ấy là một vị tỷ tỷ tốt mà thôi…
Lâm dạ vội vàng giải thích thật lòng.
- Ha ha ha, Lâm tiểu tử, Dược gia gia ta đều biết!
Dược gia gia cười lớn.
- Dược gia gia, người…
- Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.
Hắn một đường chứng kiến vận may của tiểu tử này.
Ví dụ như tiểu nha đầu bên cạnh hắn chính là con gái của môn chủ môn phái, hay là tiểu cô nương bên cạnh hắn bây giờ và cả người trên đài đấu giá...
Theo cách nhìn của Dược lão, điều này không có gì sai, chỉ cần xử lý ổn thỏa thì có thêm bạn tâm giao cũng không tệ.