Hơn nữa, vận khí tình duyên của thằng nhóc này quả nhiên phi phàm, tri kỷ đi theo hắn không những không gây chuyện, ngược lại còn tự nhiên có tỷ tỷ, muội muội...
Không giống như hắn năm đó, ngay cả hai nữ nhân cũng không giải quyết được!
- Lâm tiểu tử, xuất thân của tiểu cô nương này không đơn giản, nếu con thật sự có hứng thú với cô ta thì chỉ sợ sẽ phải nỗ lực hơn nhiều đấy.
Dược lão thầm nghĩ một lúc, vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Con biết rồi, Dược gia gia!
Trong mắt Lâm Dạ hiện lên một tia kiên định.
Hắn không phải là người ham chơi, nhưng cũng phải chấp nhận một số tình cảm.
Những người bạn tâm giao này đều là muội muội hoặc tỷ tỷ tốt của hắn, và hắn không muốn để bất kỳ ai trong số họ thất vọng!
- 90 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ hai! Còn có ai muốn ra giá không?
Hạ Mộng Dao nhàn nhạt mở miệng.
- 100 ngàn linh thạch hạ phẩm!
Một giọng nói dịu dàng vang lên, rõ ràng lọt vào tai mọi người trong phòng đấu giá.
- Người nào vậy?
Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Lâm Dạ biến đổi, trong lòng sinh ra dự cảm xấu:
- Chẳng lẽ cũng có người có thể nhận ra vật phẩm đấu giá này không tầm thường à?
Đôi mắt hắn nhanh chóng nhìn chằm chằm vào gian phòng đó.
- Đó là?
Như cảm nhận được sự thay đổi của Lâm đại ca ở bên cạnh, Sở Yên nói:
- Lâm đại ca, trong gian phòng đó chắc là của người Hồng gia.
- Hồng gia?
Lâm Dạ lẩm bẩm, rồi nói:
- 110 ngàn linh thạch hạ phẩm!
Trong gian phòng của Hồng gia, Vương Đằng vẫn nở nụ cười ấm áp, giọng điềm đạm nói.
- Đây là đã phát hiện ra cái gì rồi sao? Hay là chỉ tò mò?
Lâm Dạ hơi nheo mắt lại.
- 120 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- 130 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- 150 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- ...
- 300 ngàn linh thạch hạ phẩm!
Nghe được âm thanh đấu giá này, ngay cả trong phòng đấu giá cũng có người trở nên hưng phấn.
Mặc dù mỗi lần tăng giá không nhiều, nhưng nó mang lại cho bọn hắn cảm giác như mình đang tham gia vào đấu giá.
Không giống như những người mỗi lượt đấu giá hàng triệu linh thạch hạ phẩm, bọn hắn không mua được, hơn nữa bọn hắn cũng không có nhiều linh thạch hạ phẩm như vậy.
- Ha ha, xem ra hai người này lại làm trò để người khác nhìn, không biết hai người này có thể đấu giá bao lâu?
- Các ngươi nói xem có phải hai người này ngu xuẩn hay không, không biết là cái gì mà kêu giá cao như vậy?
- Chỉ cần là Hạ tiên tử thì tất cả đều đáng giá!
- Chẳng lẽ ba mảnh giấy kia thật sự có ẩn chứa đại bí mật gì à?
- Ha ha, ngươi thấy người trong Trân Bảo các đều là đồ ngu hả, làm sao bọn họ có thể để loại này chuyện đã xảy ra được, nếu thật sự có đại bí mật thì chỉ sợ bọn họ đã sớm phát hiện rồi.
- Chính là…
- ...
- Gian phòng đó là phòng của Hồng gia phải không? Còn gian phòng kia là của ai?
- Gian phòng đó chắc là của một người hoàng tử hay công chúa nào đó.
- ...
Lâm Dạ nhìn về phía gian phòng của Hồng gia với đôi mắt lạnh lùng.
- Hình như người này đang muốn tranh đấu với ta, có lẽ hắn đã nhìn ra gì đó, hoặc là…
Hắn nhìn cô gái bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Yên nhi, có ai trong Hồng gia đối địch với ngươi không, hay là có ai trong Hồng gia có tình ý với ngươi?
Trong đầu hắn hiện ra rất nhiều nguyên do.
Ngay cả những người trong Trân Bảo các cũng không biết chữ trên mảnh giấy này, Dược gia gia cũng phải sau một thời gian dài tìm hiểu mới chỉ biết được một chút, người trong Hồng gia tuyệt đối không thể biết nhiều đến thế được.
Vậy thì chỉ còn lại một nguyên nhân, đó chính là Hồng gia có người có thù oán với Yên nhi, hoặc là thích Yên nhi, hiện tại nhìn thấy mình đang ở cùng Yên nhi nên mới tức giận, muốn lấy lại thể diện...
Cho nên mới có tình huống này.
Dù sao thì chuyện này hắn cũng đã gặp quá nhiều, cũng đã trải qua quá nhiều, mỗi hồng nhan tri kỷ xung quanh hắn luôn có một kẻ ngốc như vậy.
Nhưng!
Kết quả cuối cùng đều bị hắn tàn nhẫn tiêu diệt!
…
- Lâm đại ca, muội không có thù oán gì với Hồng gia, nhưng tam công tử Hồng gia vẫn luôn quấy rầy muội.
Sở Yên thận trọng nhìn vẻ mặt Lâm Dạ, vội vàng nói:
- Nhưng mà muội không thấy có hứng thú với hắn ta một chút nào.
Nghe thấy câu trả lời từ cô gái bên cạnh, trên khuôn mặt Lâm Dạ lộ ra biểu cảm như biết từ trước.
- Xem ra ta suy đoán không sai, nhất định là tam công tử Hồng gia nhìn thấy ta đi cùng với Yên nhi, cho nên bởi vì chuyện này mà tức giận, muốn áp đảo ta.
Nghĩ đến đây, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là hắn không nhìn thấy bí mật của ba mảnh giấy này!
Nếu hắn trong nhất thời không cam lòng chịu thua muốn đấu giá thì có thể ra giá đến bao nhiêu, cho dù hắn là tam thiếu gia của Hồng gia thì e rằng cũng không thể ra giá bừa bãi được.
Mặc dù hắn xuất thân không tốt, cần rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng cũng may hắn còn có một ít linh thạch, thậm chí là linh thạch trung phẩm, thậm chí là linh thạch thượng phẩm, cộng lại cũng có hơn mười triệu linh thạch hạ phẩm.
Hơn nữa, khi hắn đến buổi đấu giá này, tiền bối chủ sự của Võ Đấu Trường Chân Đỉnh cũng đã cho hắn một ít linh thạch, số linh thạch này hẳn là quá đủ để mua vật phẩm này rồi.
Cô gái bên cạnh thấy Lâm Dạ không nói gì thì không khỏi lo lắng nói:
- Lâm đại ca, muội thật sự không có liên quan gì với tam thiếu gia Hồng gia, muội một chút cũng không thích hắn.
- Ừm, Yên nhi, ta tuyệt đối tin tưởng muội.
Lâm Dạ nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của Sở Yên, trầm giọng nói.
- Vâng, Lâm đại ca, huynh thật tốt!
Sở Yên nằm trong vòng tay của Lâm Dạ, thì thầm hạnh phúc.
- Ha ha, nếu ngươi muốn chơi thì ta sẽ tiếp tục chơi với ngươi vậy.
Trong mắt Lâm Dạ hiện lên một tia lạnh lùng nguy hiểm.
- 310 ngàn linh thạch hạ phẩm!
Bên kia, trong gian phòng của Hồng gia.
Vương Đằng vẫn giữ nụ cười ấm áp trên môi, giọng bình thản nói:
- 320 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- 330 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- 340 ngàn linh thạch hạ phẩm!
- ...
- Thật thú vị, xem ra người này không phải loại nóng nảy mà là con nhà đại gia, có thể được liệt vào đối tượng quan sát!