Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 312 - Chương 312. Buổi Đấu Giá (Phần Mười Bốn)

Chương 312. Buổi Đấu Giá (Phần Mười Bốn) Chương 312. Buổi Đấu Giá (Phần Mười Bốn)

Vẻ mặt Vương Đằng không thay đổi, giọng nói bình tĩnh ung dung hô:

- 1 triệu linh thạch hạ phẩm!

Về phần vận dụng lực lượng tinh thần dò xét tình huống trong gian phòng kia, hắn mặc dù có thể làm được nhưng rất dễ dàng kinh động những người khác.

Nếu như người trong gian phòng đó là khí vận chi tử thì nói không chừng lực lượng tinh thần đi dò xét của hắn sẽ kinh động đối phương, dù sao khí vận chi tử đều có thứ gì đó rất đặc biệt, hoặc là trên người có lão gia tử hoặc là linh hồn sư phụ mỹ nữ.

Hơn nữa, trong Trân Bảo các còn có một cường giả Vương cảnh, nếu muốn cưỡng ép đột phá trận pháp cô lập trong gian phong của đối phương thì nhất định sẽ kinh động đến cường giả Vương cảnh này, thậm chí cả sư tổ Hồng gia bên cạnh cũng nhất định sẽ kinh ngạc, sẽ chú ý tới.

Thật sự không đáng.

Dù sao thì sau khi cuộc đấu giá kết thúc, hắn có thể biết người đó có phải là khí vận chi tử hay không, thật sự hắn cũng không cần phải làm điều đó bây giờ.

- Hừ! Xem ra người này quyết đấu với ta!

Đôi mắt Lâm Dạ lạnh như băng.

- Không những là muốn đánh chủ ý lên người phụ nữ của hắn, mà bây giờ nó còn chống lại hắn…

Lúc này, sự kiên nhẫn của hắn đang dần không còn nữa.

Mặc dù trước đó đã có ý định đùa giỡn với đối phương, nhưng hắn vẫn không khỏi tức giận khi từng bước ra giá đến 1 triệu linh thạch hạ phẩm.

(Đừng nghi ngờ tính khí của hắn, tính cách của hắn không tốt. Trong mắt những người có thiện cảm với hắn thì đây chính là nhuệ kí mà một người thanh niên nên có. Nếu hắn có thể giữ được bình tĩnh thì đó chính là hắn có một tính khí rất tốt và trưởng thành. Cẩn trọng, dù sao thì trong mắt những người có thiện cảm với hắn, bất kể hắn làm gì cũng đều là đúng! Hợp lý! Đây là khí vận chi tử!)

Ngay cả khi đối thủ là tam thiếu gia Hồng gia thì hắn ta cũng không sợ hãi.

Hắn không phải là người không chuẩn bị phương án dự phòng, hắn được người chủ sự của Đấu Võ Trường nhìn trúng, hắn tin rằng ngay cả Hồng gia cũng không muốn dễ dàng đắc tội với hắn.

- 1 triệu 500 ngàn linh thạch hạ phẩm!

Lâm Dạ thấp giọng hét lên.

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, trong phòng đấu giá đã vang lên tiếng hít khí lạnh.

Ngược lại không phải giá này cao đến cỡ nào vì so với mấy vật phẩm đấu giá trước đó thì 1 triệu 500 ngàn linh thạch hạ phẩm chẳng là gì cả, chỉ là bọn hắn không biết dùng nhiều linh thạch để mua một vật phẩm không viết công dụng như vậy để làm gì mà thôi. Đấu giá đã đạt tới 1 triệu 500 ngàn linh thạch hạ phẩm thì cũng sẽ có chút khác biệt.

Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, một giọng nói bình tĩnh khác vang lên:

- 1 triệu 510 ngàn linh thạch hạ phẩm!

- Mẹ kiếp!

Lâm Dạ bạo phát một đạo khí tức lạnh thấu xương, nhưng thật không may, do thiết kế của gian phòng có trận pháp ngăn cản nên khí tức này không phát ra ngoài được.

Hắn lạnh giọng quát:

- 1 triệu 600 ngàn linh thạch hạ phẩm!

- 1 triệu 610 ngàn linh thạch hạ phẩm!

Giọng nói từ phòng đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ.

- 1 triệu 700 ngàn linh thạch hạ phẩm!

- 1 triệu 710 ngàn linh thạch hạ phẩm!

- ...

- 2 triệu 500 ngàn linh thạch hạ phẩm!

- 2 triệu 600 ngàn linh thạch hạ phẩm!

Mỗi lần Lâm Dạ đấu giá một tiếng thì luôn có một giọng nói vang lên sau khi hắn dứt lời.

- Trời ơi! Hai người này nổi trận lôi đình rồi hay sao?

- Thật là lợi hại, những người tuổi trẻ bây giờ thật khó lường, chỉ vì muốn thấy một nụ cười của tiên tử mà không ngần ngại tiêu tiền như vậy!

- Ta đoán hai người này phải có mối hận thù sâu sắc lắm, nếu không bọn hắn đã không ra giá như thế này.

- Vậy tại sao mấy trưởng lão phía sau lại không ngăn cản hai người này?

- Có thể là trưởng lão của hai người có thù oán với nhau nên xúi giục hai tiểu bối ra giá.

- Có đạo lý!

- ...

Trong số bọn hắn cũng không ít người có tâm tư nhanh nhẹn, nghĩ đến nguyên do khác.

- Chẳng lẽ người trong hai gian phòng này đã thật sự nhìn ra thứ gì đó từ ba mảnh giấy này à?

- Liệu người của Hồng gia có thật sự phát hiện ra bí mật nào không, ta có nên xen vào hay không…

Thậm chí ngay cả Hạ Mộng Giao trên đài đấu giá cùng với cường giả Vương cảnh cũng âm thầm bắt đầu suy đoán.

Thật sự có bí mật lớn nào đó trong ba mảnh giấy cũ nát này hay sao?

- Lâm tiểu tử, có lẽ người đó đã phát hiện ra bí mật của tờ giấy này.

Ngay khi Lâm Dạ đang tức giận thì giọng nói của Dược lão vang lên trong tâm trí hắn.

- Dược gia gia, không phải ngài nói văn tự ghi chép trên đó đều là từ Thượng cổ thất truyền, ngay cả người của Trân Bảo các cũng không hiểu được à, sao hắn có thể biết được chứ?

Lâm Dạ bất mãn nói.

- Lâm tiểu tử, có lẽ người kia cũng có khí vận gia thân, có lẽ cũng đã từng gặp qua thứ tương tự.

Dược Lão nghiêm giọng nói.

- Dược gia gia, ý của người là…

- Đúng vậy.

- Dược gia gia, bây giờ ta nên làm gì?

- Ngươi lại ra giá cao lên, xem người đó có tiếp tục theo không. Nếu tiếp tục ra giá thì tức là người đó nhất định đã biết điều gì đó. Đến lúc đó…

- Dược gia gia, ta biết nên làm như thế nào!

- 5 triệu linh thạch hạ phẩm!

Mức giá vừa được công bố trong phòng đấu giá khiến rất nhiều người há hốc mồm.

Đối với cái giá này thì tuyệt đối là giá của bảo vật Địa giai chân chính, không phải giá của bảo vật Địa giai thông thường.

- Ha ha, thật là lợi hai! Đây cũng thật là chơi lớn, để có thể thấy một nụ cười của Hạ tiên tử mà có thể kêu giá cao như vậy, nếu như là ta, có lẽ sẽ…

- Ngươi có bị ngu không? Mấy mảnh giấy đó nhất định có bí mật lớn trên đó, nếu không thì sao hai người kia vẫn tiếp tục ra giá chứ!

- Nếu đã như vậy thì chúng ta có nên…

- Ngươi có nhiều linh thạch đến vậy à?

- ...

Trên mặt một số chủ sự trong các gian phòng cũng lộ ra vẻ vô cùng hứng thú.

Có thể trước đây họ không quan tâm lắm, nhưng bây giờ thì không hẳn như vậy.

Tất nhiên, một số người trong số họ đã từ bỏ một số suy nghĩ sau khi nghĩ về danh tính của những người trong hai cái gian phòng kia.

Bình Luận (0)
Comment