Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 313 - Chương 313. Buổi Đấu Giá (Phần Mười Lăm)

Chương 313. Buổi Đấu Giá (Phần Mười Lăm) Chương 313. Buổi Đấu Giá (Phần Mười Lăm)

Mặc dù có chút hứng thú nhưng họ vẫn cần phải có thực lực như thế mới được, tuy nhiên vẫn có một số ít người thu hút được sự chú ý thành công.

- 5 triệu 100 ngàn linh thạch hạ phẩm!

Đưa ra giá xong, Vương Đằng hỏi Hồng Chiến bên cạnh:

- Hồng huynh, ngươi cảm thấy người ở trong gian phòng kia là ai?

- Vương huynh, đó hình như là gian phòng của Tứ công chúa Sở gia.

Hồng Chiến cười nói.

- Ồ, thì ra là vậy!

Vương Đằng gật đầu, vẫn mỉm cười.

- Có vẻ như người đó chính là khí vận chi tử, hắn lại có thể kiếm thêm khí vận rồi.

Về việc hắn nhường 3 mảnh giấy này thì đương nhiên là không thể nào.

Mặc dù hắn vẫn không biết bí mật ẩn giấu trong những mảnh giấy cũ nát này là gì, nhưng nếu để vật phẩm đấu giá này rơi vào tay của khí vận chi tử thì biết đâu sức mạnh của hắn ta sẽ tăng lên rất nhiều nhờ điều này và thậm chí sẽ trở thành con át chủ bài cứu mạng hắn ta.

Chỉ là một ít linh thạch cỏn con này, hắn cũng không để ý.

Dù sao thì Vương Đằng hắn không phải là người thiếu thốn linh thạch như thế!

- Quả nhiên là hắn có thể nhận ra văn tự ở trên mảnh giấy và biết về bí mật lớn trên ba mảnh giấy này.

Đôi mắt của Lâm Dạ càng này càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Điều này khác hoàn toàn với suy đoán trước đó của hắn, người đó tuyệt đối không phải Tam thiếu gia của Hồng gia, mà hẳn là một nhân vật quan trọng nào đó của Hồng gia.

- Lâm đại ca, huynh thật sự muốn những mấy trang giấy kia à?

Sở Yên nhẹ giọng hỏi.

- Nếu Lâm đại ca muốn lấy những mảnh giấy này thì trên người muội vẫn còn có một số linh thạch, huynh có thể sử dụng nó.

- Không cần đâu, Yên Nhi.

Lâm Dạ lắc đầu.

Hắn đã quyết định không đấu giá tiếp nữa, mặc dù trên người hắn vẫn còn linh thạch nhưng nếu tiếp tục đấu giá với người đó thì hắn có thể cũng sẽ không lấy được ba mảnh giấy đó.

Nhưng!

Tất cả những điều này đều không cần thiết nữa!

Hắn đã quyết định sử dụng các phương pháp khác để lấy vật phẩm này.

Mặc dù Hồng gia là gia tộc đứng đầu trong bốn đại gia tộc và có thực lực cường đại, nhưng Lâm Dạ hắn cũng không phải là người dễ bị ức hiếp.

- 5 triệu 100 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ nhất! Còn có ai muốn ra giá không?

Giọng nói của Hạ Mộng Dao vang lên.

Nói thật, bây giờ cô đã có chút hối hận, đáng lý ra cô không nên lấy ba trang giấy này đi bán đấu giá mà phải mang về tổng bộ, biết đâu bọn họ có thể phát hiện ra bí mật nào trong đó.

Tuy nhiên, do đã được huấn luyện chuyên nghiệp cho nên cô cũng bình tĩnh trở lại rất nhanh.

- Đợi sau khi đấu giá xong, cô có thể đi tìm đệ đệ kết nghĩa của mình…

- 5 triệu 100 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ hai!

- Bản hoàng tử ta đây cũng có chút hứng thú đối với vật này, ta ra giá 5 triệu 500 ngàn linh thạch hạ phẩm!

Giọng nói từ trong gian phòng của Sở Hạo truyền ra.

- 5 triệu 600 ngàn linh thạch hạ phẩm!

Vương Đằng không nhanh không chậm nói.

- 6 triệu linh thạch hạ phẩm!

- 6 triệu 100 ngàn linh thạch hạ phẩm!

- ...

- Sư thúc, đó là giọng nói của đại huynh ta.

Sở Chiếu nói.

- Ừ.

Vương Đằng khẽ gật đầu, hắn cũng không nhiều lời, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.

- 9 triệu 100 ngàn linh thạch hạ phẩm!

Giờ phút này, vẻ mặt Sở Hạo đã không còn được bình tĩnh nữa.

Mặc dù hắn là người có địa vị cao quý, hắn là Đại hoàng tử của Vương Thất Đại Càn, tài nguyên tu luyện và linh thạch đều không thiếu, nhưng phải biết rằng thuộc hạ của hắn có rất nhiều người đi theo hắn, những chuyện này đều rất cần thiết, đều cần tiêu tốn tài nguyên tu luyện và linh thạch.

Tuy rằng hắn giàu có, nhưng trên thực tế hắn cũng không giàu, ít nhất tài phú của hắn vẫn còn thua xa bốn đại gia tộc.

Trừ phi có một ngày nào đó hắn trở thành hoàng đế của Vương Triều Đại Càn thì hắn mới có thể tùy ý sử dụng nhiều tài nguyên tu luyện và linh thạch của hoàng thất, hiện tại thì hắn còn lâu mới đạt được điều đó

- Đại hoàng tử, mục tiêu của chúng ta chính là vật kia, người xem…

Sau lưng Sở Hạo, một vị lão giả đứng lên nói.

- Hừ!

Sở Hạo hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống không nói gì thêm.

Thấy đại hoàng tử Sở Hạo ngồi xuống ngừng việc đấu giá lại, vị lão giả này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn sợ đại hoàng tử nổi giận tranh đoạt với người kia.

Phải biết rằng mục tiêu lần này của bọn họ rất rõ ràng, nếu bây giờ họ tiêu tốn quá nhiều linh thạch thì sau này sẽ không có đủ linh thạch để đấu giá vật kia.

Cuối cùng, ba mảnh giấy này đã được Vương Đằng đấu giá được với giá 9 triệu 100 ngàn linh thạch hạ phẩm.

Mặc dù vẫn có một số người có hứng thú với thứ này, nhưng sau khi xem xét mức giá 9 triệu 100 ngàn linh thạch hạ phẩm cùng với bối cảnh của Hồng gia thì những người đó cũng đều từ bỏ.

Suy cho cùng, họ đều có mục tiêu riêng của mình trong buổi đấu giá này.

......

Không lâu sau, ba mảnh giấy được chuyển đến cho Vương Đằng.

Vương Đằng kiểm tra kỹ càng qua một lần, thấy cũng không phát hiện ra manh mối gì trên đó nên đành thu ba mảnh giấy đó vào trong không gian hệ thống.

Mặc dù tạm thời hắn không biết công dụng của thứ này, nhưng chưa biết chừng sau này hắn sẽ biết thì sao, giống như miếng sắt thần bí trước đây.

- Ha ha ha, chúc mừng Vương huynh lấy được bảo vật.

Hồng Chiến ở bên cạnh thấy Vương Đằng cất vật đấu giá vào thì nở một nụ cười chúc mừng.

- Không dám, không dám, ta chỉ là có hứng thú với thứ này thôi.

Vương Đằng cười nói.

Hồng Triển đương nhiên sẽ không tin, nếu như những mảnh giấy này không có bí mật thì có quỷ mới tin.

Chỉ là, hắn đương nhiên sẽ không nói như vậy.

Tuy nhiên, xét theo thái độ ra giá của Vương Đằng lúc trước, e rằng hắn cũng là người không thiếu linh thạch...

...

Tiếp theo, một số đồ vật đấu giá khác liên tiếp được bán đấu giá trên đài đấu giá, nhưng theo quan điểm của Vương Đằng, không có thứ nào trong số chúng có giá trị lớn.

Mặc dù nó có thể hữu ích đối với một số người bình thường, nhưng hắn hoàn toàn không hề thiếu thốn những đồ vật đó.

Bình Luận (0)
Comment