Không đợi hai người đó hỏi thêm, hắn lại nói tiếp:
- Hồng gia lần này đấu giá được một viên Phá Vương Đan, xác suất cơ hội Hồng gia có thêm một cường giả Vương cảnh là rất lớn, đến lúc đó thế lực của Sở gia chắc chắn sẽ không địch lại…
Nghe đại ca giải thích, ánh mắt của vợ chồng Dương Thiên cũng sáng lên nói:
- Đại ca nói không sai, nếu như Hồng gia thắng thì chúng ta cũng sẽ được hưởng lợi từ việc này.
Tuy nhiên vừa rồi gia chủ Hồng gia không cũng bọn hắn nói chuyện một vài câu đã rời khỏi, nhưng ít nhất mấy người bọn họ cũng đã lưu lại một phần ấn tượng trong lòng gia chủ Hồng gia.
- Đi, chúng ta nhanh chóng trở về thôi, mau báo tin tức tốt này cho phụ thân.
…
Một bên khác, Vương Đằng cũng không ngờ lại rằng là, thế là lại gặp được vợ chồng Dương Thiên ở vương thành.
Mặc dù hiện tại vợ chồng Đương Thiên trong mắt hắn không tính là thứ gì, thậm chí ngay cả Phương Húc và Ngô Hoành nói không chừng cũng có thể nhẹ nhàng giết chết hai người này, nhưng lần này nếu đã gặp mặt thì có một số việc nhất định phải giải quyết cho xong.
Nếu là để hai người này tùy ý còn sống, nói không cùng khi họ phát hiện ra thứ gì đó sẽ dẫn đến một số phiền toái không cần thiết.
- Sư thúc, trong mấy người bên trong kia, ta biết hai người trong số đó.
Sau khi tách khỏi Hồng Chiến, Phương Húc nói với sư thúc đang ở bên cạnh.
- À, ta biết rồi, trước đây sư phụ của ngươi đã nói với ta.
Vương Đằng nói.
- Vậy... Sư thúc, thúc định làm gì?
Phương Húc hỏi.
- Diệt cỏ tận gốc!
Một giọng nói bình tĩnh phát ra từ miệng của Vương Đằng.
Dĩ nhiên hắn sẽ không buông tha cho vợ chồng Dương Thiên, sở dĩ lần đó hắn không ra tay là bởi vì tu vi của hắn không đủ mạnh, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng hiện tại nếu đã gặp phải thì hắn đương nhiên sẽ không buông tha cho hai người đó.
Hắn nhớ rằng hai người này đã bí mật thuê sát thủ để trả thù cho con trai của họ, và thà giết nhầm chứ không để mục tiêu bị tình nghi trốn thoát.
Từ chuyện này hắn có thể nhìn thấy được tâm tính của hai vợ chồng nhà đó!
Nếu hắn bỏ qua cho bọn họ thì sẽ khó tránh khỏi việc họ sẽ xuất hiện để gây khó dễ cho hắn.
Tất nhiên, chuyện này đúng sai không quan trọng, họ muốn báo thù cho con trai mình, bản thân điều đó không có gì sai.
Tuy nhiên, có nhân thì phải có quả, Vương Đằng quyết định nhân quả này đã đến lúc phải kết thúc.
Dù sao thì bản thân hắn cũng không phải là người tốt, chuyện có lợi thì hắn sẽ làm, chuyện có thể ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân hắn thì hắn cũng sẽ giải quyết trước.
Còn về việc nói với hắn về chuyện thế nào là đúng sai, tốt xấu, tuyệt đối với công bằng…xin lỗi, ta hắn tuyệt đối nghe không hiểu.
Giống như một Thối Thể cảnh la hét kêu oan, nói con cháu đại gia tộc ức hiếp người... Xem có ai chịu nghe hay không.
Kẻ mạnh không quá quan tâm đến lời kẻ yếu nói gì, bởi vì ta hắn có đủ sức mạnh để trấn áp những kẻ yếu đuối này.
Những người duy nhất thật sự quan tâm đến hắn là những người và thế lực tương tự như hắn.
Vương Đằng là một người như vậy và hắn sẵn sàng trở thành một người như vậy.
Trong một thế giới tu hành mà nói sức mạnh là thứ quan trọng nhất, nắm đấm là đạo lý tu hành của thế giới này, giảng giải về đạo lý, buông bỏ vũ khí tha mạng và tu tâm thành phật thì tất cả đều là lừa gạt.
Thật rất muốn tin, nhưng nếu đã chết rồi thì có quỷ cũng không làm được như vậy.
Kỳ thực ở đâu cũng vậy, cần phải chịu khó rèn giũa.
Một Thối Thể cảnh muốn nhìn thấy một vị cường giả Địa Võ cũng đã rất khó khăn rồi, huống hồ là có cơ hội để nói chuyện với một cường giả như vậy, còn cường giả Vương cảnh và cường giả Hoàng Cảnh thì càng không cần phải nói nữa.
- Được rồi, ba người các ngươi về trước đi.
- Vâng, sư thúc.
…
Sau khi ra khỏi Trân Bảo Các, Lâm Dạ yêu cầu Sở Yên quay về trước, trong khi đó hắn tự mình đi về hướng Võ Đấu Trường.
Hắn muốn sử dụng lực lượng của Võ Đấu Trường để tìm ra danh tính cụ thể của người vừa rồi.
Mặc dù đấu trường chỉ là đấu trường ở Vương Thành, nhưng có thể tình báo bí mật không thua kém gì ở Đại Càn của Vương Thấtg và Thiên Cơ lâu.
Một khi xác nhận danh tính và tu vi của người đó, Lâm Dạ sẽ chuẩn bị vận dụng một số con át chủ bài của hắn để lấy lại ba mảnh giấy kia.
Khí vận không bao giờ thuộc về bất cứ ai. Chừng nào nó chưa được sử dụng thì nó vẫn có thể thuộc về người khác.
Cho dù có một số khí vận được sử dụng, chỉ cần thời gian không dài thì cũng có cơ hội bị cướp đi luyện chế, giống như một số đan dược, thiên tài địa bảo…
Lâm Dạ không tin rằng người kia có thể có bất kỳ manh mối nào từ ba mảnh giấy đó trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng hắn cũng sẽ không để ba mảnh giấy đó ở trên người người đó quá lâu.
- Hả?
Lâm Dạ dừng lại, rồi hắn tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước.
- Dược lão, ta cảm thấy có gì đó không ổn, hình như có ai đó đang theo dõi ta.
- Có phải như vậy không?
Một lực lượng tinh thần mờ mịt quấn lấy quanh người Lâm Dạ, khuếch đại ra xung quanh.
- Lâm tiểu tử, ta không có phát hiện cái gì, cảm giác của ngươi có đúng không?
Giọng nói của Dược lão vang lên.
- Không phát hiện ra gì à?
Lâm Dạ khẽ cau mày.
Ngay cả Dược lão cũng không phát hiện ra điều gì, chẳng lẽ hắn thật sự đã cảm giác sai rồi hay sao? Nhưng cảm giác của khoảnh khắc vừa rồi...
Thấy Lâm Dạ đang trầm tư, giọng nói của Dược lão tiếp tục vang lên:
- Được rồi, Lâm tiểu tử, chúng ta về trước đi, ta sẽ âm thầm chú ý trên đường đi.
- Vậy thì ta làm phiền ông vậy, Dược gia gia.
Lâm Dạ tăng tốc.
Ở một góc, một ông lão xuất hiện, nhìn phương hướng người nọ biến mất, ánh mắt hơi híp lại:
- Phản ứng thật là nhạy bén, quả nhiên, khí vận chi tử vẫn có chút không giống nhau.
Người này chính là Vương Đằng đi theo hắn, vốn định đợi sau khi khí vận chi tử rời khỏi Trân Bảo Các thì đánh lén, nhưng bây giờ xem ra không thể.