Từ xưa đến nay, lịch sử đều là do người thắng lợi, người sống viết, mà người chết, kẻ thất bại chỉ sẽ trở thành bàn đạp.
Chỉ cần Hồng gia bọn họ hủy diệt Sở gia thành công, đến lúc đó sẽ có thể liệt kê ra một đống lớn các loại tội danh, đẩy lên người Sở gia, người của thế lực khác tin hay không cũng không quan trọng, chỉ cần phần lớn dân chúng trong Vương Triều Đại Càn tin là được rồi.
Người nào dám nói huyên thuyên sẽ bị cô lập, dùng vũ lực trấn áp. Dù sao thì cũng có rất nhiều phương pháp.
Huống chi, Hồng gia bọn họ cũng đã được đến một chút tin tức tình báo, Sở Hùng có liên hệ với dư nghiệt cuar Ma Môn, gần đây tiểu hài tử trong vương thành liên tục mất tích cũng có liênq quan đến dư nghiệt Ma Môn và Sở gia.
Mà đâycũng là một lý do rất tốt để hủy diệt Sở gia.
Sở gia làm việc ngang ngược, hợp tác với yêu nhân cuar Ma Môn, giết hại con dân Vương Triều Đại Càn, tội ác ngập trời. Các loại hành động làm cho người giận sôi, nay Hồng gia quyết định liên hợp một đám gia tộc thế lực, thảo phạt Sở gia của Vương Thất và dư nghiệt Ma Môn..
Còn về vì sao không lập tức công khai việc này ra ngoài, đây không phải tại chờ thời cơ à, Hồng Nhan cũng sợ Sở Hùng chó cùng rứt giậu, liên hợp với dư nghiệt Ma Môn cùng nhau phá hư chuyện Hồng Chiến đột phá Vương cảnh.
Không chỉ là Hồng gia đang trận địa sẵn sàng đón quân địch, mà lúc này, thủ vệ trong hoàng cung cũng chặt hơn không ít.
Mấy ngày trước đây, sau khi Sở Hùng liên hệ với trưởng lão Ma Môn nhưng không được thì tâm tình thì nặng nề hơn không ít, một ít chuyện cũng không thể không bước nhanh.
Nguyên bản khi biết Trân Bảo các có Phá Vương Đan bán đấu giá thì hắn đã chuẩn bị đấu giá thắng, đáng tiếc vị kia cường giả Vương cảnh của Ma Môn hợp tác với hắn đã vẫn lạc, tiếp đó, hắn lại mất đi liên hệ với cao tầng Ma Môn.
Chuyện này khiến hắn không thể không thay đổi một số kế hoạch.
Nếu như hắn thật sự đấu giá được Phá Vương Đan thì chỉ sợ Hồng gia sẽ đến phá hư trước tiên, hắn tuyệt đối không có thời gian an tĩnh đột phá, lại thêm vị cường giả Vương cảnh kia của Ma Môn đã chết, Vương Thất tuyệt đối không ngăn được Hồng gia tiến công.
Nhưng nếu như để Hồng gia đấu giá được Phá Vương Đan, vậy hắn thì vẫn còn có cơ hội, chỉ cần hắn đột phá Ma Công đại thành trước Hồng gia, thuận lợi đột phá, lại thêm Thánh khí trấn quốc của Vương Thất thì cũng chưa hẳn không thể ngăn Hồng gia lại.
Lúc này, một nơi bí ẩn sâu trong hoàng cung, Sở Hùng ngồi xếp bằng trong đó, từng đạo màu đen năng lượng quỷ dị bị hắn phun ra nuốt vào, theo phun ra nuốt vào những chuyện này màu đen năng lượng quỷ dị, hắn khí tức trên người cũng biến thành càng ngày càng cường đại, quỷ dị.
..
Đông Hoa cung.
Vẻ mặt Đại hoàng tử Sở Hạo ngưng trọng, nhíu mày không nói nhìn phương hướng hoàng cung.
Hắn cũng nghĩ không thông, vì sao phụ hoàng lại để cho Hồng gia đấu giá được Phá Vương Đan, đây không phải trơ mắt nhìn Hồng gia mạnh lên sao?
- Đại hoàng tử, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Đúng lúc này, một giọng nói có chút già nua đánh gãy Sở Hạo trầm tư.
Chỉ thấy một lão giả trên mặt có nhiều nếp nhăn ra hiện ở phía sau hắn, cung kính nhìn hắn hỏi.
Sở Hạo xoay người, nhìn vị lão giả trước mặt này, thở dài một hơi:
- Phúc bá, ngươi nói ta nên làm như thế nào mới tốt đây?
Vị trước mắt lão giả này tên là Trần Phúc, là cường giả bên gia tộc mẫu phi an bài đến bảo hộ hắn, dựa vào sự giúp đỡ của hắn mà cuối cùng đã thành công đột phá Thiên Võ cảnh, triệt để quy tâm dưới trướng hắn, cũng là người được hắn tín nhiệm nhất.
Rất nhiều chuyện bí ẩn đều là vị Phúc bá này hỗ trợ hắn xử lý.
Nguyên bản hắn nghĩ là phụ hoàng sẽ mua viên Phá Vương Đan này, đến lúc đó Vương Thất sẽ xuất hiện hai cường giả Vương cảnh, Hồng gia cũng sẽ không đáng để lo, nhưng kết quả sau cùng lại là gia chủ Hồng gia đấu giá thành công Phá Vương Đan, chuyện này rất là nằm ngoài sự dự liệu của hắn, hắn thấy đây cũng là một chuyện khó mà tin nổi.
Sau đó, hắn từng đi đến hoàng cung gặp mặt phụ hoàng, nhưng lại bị phụ hoàng từ chối không gặp.
Trong mấy ngày này, hắn vẫn luôn là trà không uống, cơm không ăn.
Hắn muốn chạy trốn khỏi vương thành nhưng lại lo lắng phụ hoàng sẽ có thủ đoạn gì đó ứng đối được với Hồng gia, một khi hắn trốn ra hoàng thành, sợ rằng sẽ triệt để mất đi cơ hội leo lên vương vị.
Nhưng muốn hắn lưu lại vương thành chờ đợi, hắn lại không có quyết tâm kia.
Tuy dưới trướng hắn có không ít thiên tài tuấn kiệt, cường giả Địa Võ cảnh cũng có một chút, thậm chí ngay cả cường giả Thiên Võ cảnh cũng có hai vị, nhưng đối với Hồng gia thì nhiêu đó căn bản vẫn không đủ nhìn.
Nếu như lần này Hồng gia thắng lợi thì hắn thân là con trai của Sở gia trưởng, còn là huyết mạch đích hệ, hạ tràng tuyệt đối không tốt đẹp được, không giống vị tam đệ kia, trong thân thể nắm giữ một nửa huyết mạch Hồng gia.
Sở gia bại, hắn tuyệt đối sẽ xong đời, nhưng hỗn đản Sở Chiếu kia thì tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cao nhất cũng chỉ bị tách khỏi quyền lợi trung tâm mà thôi.
- Đại hoàng tử, không phải ngài sớm đã có quyết định rồi sao? Bất kể ngài quyết định thế nào, lão nô đều sẽ đi theo bên cạnh ngài.
Trần Phúc nói.
- Ai…
Sở Hạo thở dài một tiếng thật sâu, lần nữa nhìn thoáng qua phương hướng hoàng cung, nói với lão giả:
- Đợi đến ban đêm, chúng ta sẽ rút lui khỏi vương thành!
- Vâng, đại hoàng tử điện hạ!
Mấy ngày nay, hắn cũng không phải không làm gì, tất cả tài phú, tài nguyên tu luyện của hắn đều sớm đã chỉnh lý thỏa đáng, cũng chọn lựa một số tâm phúc chân chính, chỉ đợi hắn làm ra quyết định là sẽ có thể rời khỏi vương thành.
…
Ban đêm, một đội nhân mã từ trong Đông Hoa cung chạy ra, chạy về hướng công ra vương thành.
Bởi vì Hồng gia và hoàng cung đang ở vào thời khắc mấu chốt nên hai phe đội ngũ đều không quá chú ý tình huống của Đông Hoa cung, một số người cuar gia tộc khác chú ý tới thì cũng không dám đứng ra ngăn cản.