Có lẽ con cháu ưu tú của Liễu gia đã được hắn bí mật an bài đi ra ngoài từ trước.
- Truyền lệnh xuống, làm tốt chuẩn bị chiến đấu!
- Vâng, gia chủ!
...
Trương phủ.
- Tất cả an bài xong chưa?
Vẻ mặt Trương Thiên Đức ngưng trọng hỏi.
- Gia chủ, đều đã an bài thỏa đáng, Trương Mẫn và Trương Khôn đã mang huyết mạch ưu tú trong gia tộc thuận lợi rời khỏi vương thành.
Một trưởng lão Trương gia trả lời.
- Ừm, vậy là tốt rồi, như thế ta cũng yên lòng.
Trương Thiên Đức nhẹ gật đầu, trong lòng thở dài một hơi.
Lần này, việc quan hệ đến sinh tử tồn vong cuar Trương gia, thắng, Trương gia bọn họ có thể mượn cơ hội này bước lên một bước, bại thì không có gì đáng nói, những đệ tử Trương gia được đưa ra ngoài kia sẽ không về lại vương thành.
...
Chuyện như vậy, trong mỗi thế lực lớn nhỏ ở vương thành đều có xảy ra, một luồng không khí khẩn trương tràn ngập khắp bầu trời vương thành.
- Ừm, lần này sau khi Hồng Chiến đột phá, chỉ sợ trong vương thành sẽ nổi lên một trận biến cố mới?
Chân Đỉnh trầm giọng nói.
- Biến cố? Biến cố gì?
Lâm Dạ hỏi.
- Những năm gần đây Sở gia đã xuống dốc, mà sau khi lão tổ Sở gia chết thì tình cảnh của Sở gia lại càng ngày càng chật vật, mà Hồng gia thì vẫn muốn thay thế vị trí Vương Thất Đại Càn của Sở gia, lần này theo Hồng Chiến đột phá Vương cảnh, sợ rằng sẽ không nhịn được ra tay với Sở gia.
Chân Đỉnh nói.
- Có điều, việc này không có liên quan gì đến ngươi, chiến đấu giữa Hồng gia và Sở gia còn không đủ để ảnh hưởng đến Võ Đấu Trường, ngươi chỉ cần an tâm chờ đợi khảo hạch là đủ.
Vẻ mặt Chân Đỉnh đầy tự tin nói.
Làm người chủ sự của Võ Đấu Trường, hắn có thực lực đế nói ra lời này.
Nhưng sau khi nghe thấy Chân Đỉnh nói vậy, trong lòng Lâm Dạ lại thầm giật mình.
Phải biết hắn có một vị hồng nhan tri kỷ chính là huyết mạch đích hệ của Sở gia, nếu như Hồng gia và Sở gia xảy ra chiến đấu, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến an toàn của Yên nhi.
Chuyện này bảo sao hắn không vội cho được.
- Tiền bối Chân Đỉnh, ta. . .
- Lâm tiểu tử, ngươi sao vậy? Có phải là có chuyện gì hay không?
Chân Đỉnh nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Lâm Dạ, đột nhiên hỏi.
- Tiền bối Chân Đỉnh, ta có một vị hồng nhan tri kỷ là tứ hoàng nữ của Sở gia Sở Yên, nếu như bây giờ Hồng gia ra tay với Sở gia, ta sợ Yên nhi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Lâm Dạ gấp giọng nói.
- Như vậy à?
Chân Đỉnh nhíu nhíu mày.
Theo lý thì Võ Đấu Trường bọn họ sẽ không nhúng tay vào tranh đấu giữa các thế lực vương triều, cũng sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào.
Nhưng tiểu tử trước mắt này chính là phải đưa về tổng bộ, nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn bây giờ, nếu như. .
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Chân Đỉnh nói với Lâm Dạ:
- Như vậy đi, bây giờ ta sẽ phái người đi đón tiểu tình nhân kia của ngươi đến đây.
- Tiền bối Chân Đỉnh, ta muốn tự mình qua đó.
Nhìn ánh mắt kiên định của thiếu niên, Chân Đỉnh đành phải nói:
- Như vậy đi, ta sẽ tự mình đi cùng ngươi một chuyến.
- Cảm ơn tiền bối Chân Đỉnh, tiểu tử nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình của tiền bối!
...
- Vù vù vù. .
Lần lượt từng bóng người, linh chu bay qua trên bầu trời, tản ra linh áp cường đại, một đường bay về phương hướng hoàng cung.
- Linh áp thật cường đại, những người này là ai? Bọn họ đang định làm gì vậy?
Người qua đường Giáp ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
- Người của Hồng gia, ngươi không nhìn thấy cờ xí trên những linh chu kia đều viết chữ Hồng à?
Người qua đường Ất nói.
- Tốc độ của những người đó quá nhanh, ta tu vi thấp, ánh mắt lại không tốt nên không thấy rõ.
Người qua đường Giáp chăm chú trả lời.
- Người của Hồng gia định làm gì? Đồng thời xuất động nhiều cường giả như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện lớn gì đó?
Người qua đường Bính hỏi.
- Ta nói với ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối đừng nói với người khác. .
- Yên tâm đi, ta cũng không phải là người như vậy!
- . .
- Muốn bắt đầu sao?
. . .
Hoàng cung là nơi quan trọng nhất của Vương Triều Đại Càn, đương nhiên là phòng vệ sâm nghiêm, trong đó có đại lượng cấm quân thủ vệ, mỗi một cấm quân đều có tu vi thấp nhất là Ngưng Nguyên cảnh sơ kỳ, thống lĩnh cấm quân càng có tu vi là Thiên Võ cảnh.
Những người này đều là chủ lực thủ vệ hoàng cung.
Nhưng mà lúc này, cửa lớn hoàng cung lại mở rộng, một đám cấm quân càng là trơ mắt nhìn cường giả Hồng gia tiến vào trong hoàng cung, không có chút ý định ngăn cản nào.
- Phương đại nhân, như vậy thật không có vấn đề gì chứ?
Một nam tử khôi ngô thân mặc khôi giáp đi đến bên cạnh Phương Biến Miện, khẩn trương hỏi.
Dù sao thì bọn họ cũng chính là cấm quân hoàng cung, chức trách chính là thủ vệ hoàng cung an toàn, không cho người ngoài, nhân sĩ không rõ danh tính tiến vào hoàng cung.
Nhưng bây giờ, bọn hắn lại cứ như vậy nhìn một nhóm người tiến vào hoàng cung, hắn cảm thấy hơi có lỗi với khôi giáp trên người.
- Ngươi kết hôn chưa? Có hài tử, tài sản hay không?
Phương Biến Miện hỏi.
- Hồi Phương đại nhân, tiểu nhân đã kết hôn rồi, còn có một đứa con gái.
Nam tử khôi ngô ưỡn ngực nói.
Nói đến chuyện này, hắn rất có tự tin, chớ nhìn dáng người của hắn cao lớn thô kệch, nhưng cưới thê tử lại là xinh đẹp như hoa, càng là từ hai năm đã sinh cho hắn một con gái rượu.
- Tu vi ngươi là gì?
- Bây giờ tu vi ta đã là Long Nguyên cảnh.
- Những người vừa mới đi vào kia có tu vi gì?
- Cái này, ta không nhìn thấu, nhưng khí tức của đa số người trong đó đều mạnh hơn ta.
- Vậy thì đúng rồi, có phải ngươi muốn vợ ngươi mang theo tài sản của ngươi tái giá cho người khác, con gái của ngươi gọi người khác là cha hay không?
Phương Biến Miện tức giận nói.
Nghe nói như thế, hán tử khôi ngô sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy, nếu như hắn bởi vì ngăn cản những người này mà bị đánh chết, vậy kiều thê và nữ nhi của hắn phải làm sao đây, nếu như thật sự giống đại nhân nói thì hắn quả thực không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, hình ảnh kia…