Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 327 - Chương 327. Vậy Lần Sau Thì Sao?

Chương 327. Vậy Lần Sau Thì Sao? Chương 327. Vậy Lần Sau Thì Sao?

- Phương đại nhân, ta hiểu được, cảm ơn Phương đại nhân nhắc nhở.

Hán tử khôi ngô cảm kích nói.

- Ừm.

Phương Biến Miện nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Thật ra lúc nà, trong lòng cũng của hắn rất là tâm thần bất định, tuy hắn đứng ở bên phía Hồng gia, đồng thời Hồng gia cũng hứa hẹn cho hắn một khoản chỗ tốt, nhưng đến giờ phút này, trong lòng của hắn khó tránh khỏi cảm giác bất an, tâm thần bất định.

Nếu như lần này Hồng gia thắng còn tốt, nhưng nếu bại, vậy thì kết cục của hắn cũng không khá hơn chút nào.

- Hồng gia chắc chắn sẽ thành công, dù sao thì Hồng gia cũng có hai vị cường giả Vương cảnh. .

Có lão tổ Hồng gia Hồng Nhan và gia chủ Hồng gia Hồng Chiến chỉ huy, một đám cường giả Hồng gia căn bản là một đường tiến vào trong hoàng cung.

Tuy trong hoàng cung danh xưng có 10 ngàn cấm quân, nhưng lại không có bao nhiêu người dám chính thức ngăn cản người của Hồng gia.

Phần lớn người khi vừa cảm nhận được hai đạo khí tức cường đại thì đã có ý lui bước.

Đây là trận chiến giữa các cường giả, người yếu xông lên trừ tặng đầu người ra thì không có tác dụng gì cả.

Cho dù thỉnh thoảng có người tử trung với hoàng thất lao ra thì cũng bị một đám cường giả Hồng gia tuỳ tiện trừ bỏ.

- Lão tổ, ta cảm giác có chút không đúng, vì sao cho đến bây giờ vẫn không thấy một cường giả Sở gia nào đi ra ngăn cản?

Hồng Chiến ngắm nhìn chỗ sâu trong hoàng cung, ngữ khí có chút chần chờ nói.

Không phải do hắn suy nghĩ nhiều, dù sao đây chính là hoàng cung, gần như coi là đại bản doanh của Sở gia, nhưng bọn hắn tiến đến đây đã lâu như vậy, náo ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng ngoại trừ có một ít thị vệ tử trung của Sở gia và một số thị vệ không biết rõ tình hình đi ra ngăn cản thì không nhìn thấy một vị cường giả nào của Sở gia xuất hiện.

Chuyện này căn bản là chuyện không thể nào, nếu như hoàng cung chỉ có như vậy thì Sở gia đã sớm xong đời rồi.

- Hừ, nghĩ nhiều như vậy làm gì, người của Sở gia khẳng định là đang tụ tập cùng nhau, chúng ta một đường nghiền ép lên đi là được, bằng vào thực lực Vương cảnh của hai người chúng ta, Sở gia bọn họ lấy cái gì ngăn cản.

Lão tổ Hồng gia Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng nói.

- Chúng ta đi!

Hồng Nhan hét lớn một tiếng, xung phong đi đầu bay về hướng chỗ sâu hoàng cung.

Ở phía sau hắn, trùng trùng điệp điệp một đám cường giả Hồng gia đi theo.

. .

- Sư thúc, cữu cữu ta đã động thủ.

Trong mắt Sở Chiếu mang theo vẻ lo lắng nói.

Sở Chiếu vừa nhận được tin tức đã lập tức đi tới tiểu viện của sư thúc.

Lúc này, hắn căn bản cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, cho dù là một nhà nào chiến thắng, đối với hắn cũng đều không phải là một tin tức tốt.

Nhưng loại chuyện này, hắn căn bản là không ngăn cản được, hiện tại người có thực lực ngăn cản chuyện này xảy ra chỉ có sư tôn và sư thúc của hắn.

- Ngươi muốn ta ngăn cản chuyện này xảy ra à?

Vương Vô Địch bình tĩnh hỏi.

- Sư thúc, khẩn cầu sư thúc giúp đỡ!

Ánh mắt của Sở Chiếu lộ ra vẻ khẩn cầu.

- Ngươi phải biết, quan hệ giữa Hồng gia và phụ hoàng của ngươi đã không thể điều hòa, cho dù lần này bị ta áp xuống thì những lần sau thì sao?

- Sư thúc, những chuyện này ta biết, nhưng ta không cách nào nhìn bất kỳ người nào trong số bọn hắn bỏ mình, ta chỉ cầu sư thúc có thể bảo vệ tính mạng của bọn hắn trong thời khắc mấu chốt.

Sở Chiếu thấp giọng nói.

Trong đầu của hắn hiện ra những cảnh tượng khi còn bé, không biết bắt đầu từ khi nào, có một số việc đã thay đổi.

Nhưng cho dù là như vậy, khi có một số việc xảy ra, trong lòng của hắn vẫn không tiếp nhận được, có lẽ đây chính là cái gọi là tình cảm.

Ánh mắt của Vương Vô Địch không có chút ba động nào, hắn nhìn Sở Chiếu một hồi, mới nói với giọng bình tĩnh:

- Đi thôi, đi xem tình huống một chút.

- Cảm ơn sư thúc!

. .

Chỗ sâu trong hoàng cung, bên trong một tòa cung điện đóng chặt cửa dưới lòng đất.

Theo Sở Hùng hít sâu, một đạo năng lượng màu đen sau cùng bị hắn hút vào trong bụng, khí thế cả người hắn đại thịnh, hai con mắt đang nhắm chặt cũng theo đó mở ra, chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ.

- Cuối cùng cũng đã thành công!

Cảm nhận được lực lượng cường đại lưu chuyển bên trong cơ thể, Sở Hùng tự lẩm bẩm.

Đúng lúc này, từ bên ngoài cửa cung điện đang đóng chặt truyền đến một giọng nói vội vàng:

- Bệ hạ, Hồng lão thất phu mang theo một đám cao thủ xông vào hoàng cung, không lâu nữa sẽ tìm tới nơi này.

- Trẫm biết!

Giọng nói trầm ổn của Sở Hùng vang lên.

- Một ngày này cuối cùng đã tới!

Theo hắn đứng lên khỏi bồ đoàn, khí thế cường đại trên người hắn đều thu liễm.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa lớn đang đóng chặt bị từ từ mở ra, Sở Hùng mặc một thân long bào màu đen từ trong cung điện đi ra.

- Cung phụng Thiên Phụng điện, chư vị tộc lão, trưởng lão của Hoàng Tổ sơn đều đã tới chưa?

- Bẩm bệ hạ, đều đã đến!

- Đã đều đã đến, vậy thì theo trẫm chém giết địch tới xâm phạm!

- Vâng! Bệ hạ!

. . .

- Quả nhiên đều tụ tập ở cùng nhau.

Ánh mắt Lão tổ Hồng gia Hồng Nhan nhìn về phía xa, chính là ngay vừa rồi, hắn đã cảm nhận được rất nhiều khí tức mạnh mẽ xuất hiện.

Lần này, Hồng gia hắn xuất động hết tinh nhuệ, hắn có bảy thành nắm chắc có thể hủy diệt Sở gia, nhưng nội tình Sở gia cũng không thể khinh thường, mặc dù nói không có cường giả Vương cảnh tồn tại nhưng Sở Hùng tay cầm Thánh khí cũng coi là một chiến lực Vương cảnh.

Còn về cường giả Ma Môn có thể sẽ xuất thủ thì sẽ do Kiếm Vương của Kiếm Tông đối phó.

Chỉ cần không có cường giả Vương cảnh còn lại nhúng tay, cho dù Sở Hùng có sở hữu Thánh khí thì cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi, Hồng gia bọn họ còn có vị cường giả Vương cảnh là Hồng Chiến nữa.

Nghĩ đến đây, Hồng Nhan hoàn toàn yên tâm, lần này Hồng gia bọn họ tất thắng!

- Cẩn thận một chút, người của Sở gia đều ở đây!

- Vâng, lão tổ!

Một đám người theo lão tổ Hồng gia và gia chủ Hồng gia chỉ huy, trùng điệp bay về hướng phía trước.

Bình Luận (0)
Comment