Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 328 - Chương 328. Các Ngươi Đã Tới Rồi À

Chương 328. Các Ngươi Đã Tới Rồi À Chương 328. Các Ngươi Đã Tới Rồi À

- Nói cho ta biết, công chúa Sở Yên của các ngươi ở đâu?

Lâm Dạ nhìn mấy nô bộc trước mặt, nghiêm nghị quát hỏi.

Có tiền bối Chân Đỉnh trợ giúp, hai người bọn họ rất nhanh đã đi tới phủ đệ của Sở Yên, nhưng trong phủ đệ căn bản cũng không có khí tức của Sở Yên, ngay cả ngọc phù truyền tin cũng không liên lạc được.

- Lâm công tử, công chúa Sở Yên đi đâu, nô tài cũng không biết.

Mấy nô bộc khiếp sợ trả lời.

Mấy người đương nhiên là quen thuộc đối với thân phận của thiếu niên trước mắt này, dù sao vị công tử này cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, rất rõ ràng vị này có quan hệ không tầm thường với công chúa Sở Yên.

Nghe thấy mấy nô bộc trả lời, vẻ lo lắng trong mắt Lâm Dạ càng sâu.

Chẳng lẽ Yên nhi đã bị Hồng gia bắt đi rồi hay sao? Không biết có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

- Lâm tiểu tử, ngươi cũng đừng có gấp, có lẽ bây giờ Yên nha đầu đang ở hoàng cung cũng không chừng.

Đúng lúc này, giọng nói của Dược lão vang lên trong đầu Lâm Dạ.

Nghe thấy lời này của Dược lão, ánh mắt của Lâm Dạ cũng sáng lên.

- Đúng vậy, vào lúc này, nói không chừng phụ hoàng của Yên nhi phát đã giác được không thích hợp, sớm đã đưa Yên nhi đến hoàng cung để bảo vệ.

- Tiền bối Chân Đỉnh, ta muốn đi hoàng cung một chuyến!

. . .

- Tới rồi sao!

Sở Hùng ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang.

Ở phía sau hắn còn đứng mấy trăm bóng người, những người này có nam có nữ, có trẻ có già, nhưng trên người mỗi một người đều tản ra khí tức cường đại.

Những người này đều là trụ cột vững vàng của Sở gia, đều là nội tình của Sở gia, cũng là chủ lực đối phó với Hồng gia lần này.

Bọn họ có cung phụng do Sở gia mời chào tới, có là chi thứ của Sở gia, thậm chí là dòng chính.

Giờ phút này, trên mặt tất cả những người này đều là biểu lộ ngưng trọng, bọn họ đều hiểu, một trận chiến này liên quan đến sinh tử của bọn hắn, liên quan đến hưng suy của Sở gia.

Những tiểu bối có thực lực tu vi thấp và huyết mạch ưu tú của Sở gia đều đã được bọn họ an bài thỏa đáng từ sớm, nếu như bọn họ không địch lại bỏ mình thì những tiểu bối kia sẽ triệt để rời khỏi Vương Triều Đại Càn.

Còn về việc cho những tiểu bối đó tham gia lần chiến đấu này chỉ thuần túy là hành động tìm chết, trước mặt Địa Võ cảnh, Thiên Võ cảnh, thậm chí là cường giả Vương cảnh chiến đấu sinh tử, những đệ tử Sở gia chỉ có tu vi cao nhất là Chân Võ cảnh sơ kỳ chỉ sợ chỉ một dư âm chiến đấu cũng đỡ không nổi.

Còn về quân đội, thủ vệ quân của Vương Triều Đại Càn thì dưới tình huống Sở gia ngày càng suy sụp, đã sớm bị các đại gia tộc thu mua đứng đội.

Huống chi, người quyết định sinh tử tồn vong của Sở gia cũng không phải là quân đội, thủ vệ quân này, những người này nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Đối với cường giả mà nói, pháo hôi có nhiều thì cũng không có một chút tác dụng nào.

Kẻ địch chân chính của Sở gia bọn họ, cũng chỉ có mấy vị cường giả đứng đầu chân chính của Hồng gia.

Chỉ cần lão tổ Hồng gia, gia chủ Hồng gia Hồng Chiến và tất cả cường giả Thiên Võ cảnh của Hồng gia bỏ mình, như vậy Hồng gia sẽ không đáng để lo.

Tương đồng, bọn họ Sở gia cũng giống như vậy.

- Vù vù vù. . .

Từng tiếng xé gió vang lên.

- Hồng Nhan, Hồng Chiến, các ngươi đã tới rồi!

- Hừ, Sở Hùng, Sở gia ngươi thân là Vương Thất Vương triều Đại Càn, vậy mà lại cấu kết với dư nghiệt Ma Môn tàn sát con dân Vương triều Đại Càn, Sở gia xấu xa như thế, quả thực khiến người ta tức giận, hôm nay Hồng gia ta sẽ đòi lị công đạo cho những con dân Đại Càn đã bị ngươi tàn sát, trừ Sở gia sẽ là một càn khôn sáng sủa của Vương triều Đại Càn!

Lão tổ Hồng gia xung trận dẫn ngựa lên trước, vẻ mặt tức giận hai mắt trợn tròn lớn tiếng quát hỏi.

Trong lòng Hồng Nhan vẫn rất hài lòng với những lời mình vừa hét lên.

Hồng gia bọn họ muốn thay thế vị trí Vương Thất của Sở gia trong Vương triều Đại Càn, tranh đoạt càng nhiều tài nguyên, nhưng phải có một cái cớ hợp lý thì sẽ tốt hơn, có thể tiết kiệm được một ít phiền toái không cần thiết.

Tuy rằng thế giới này tranh đoạt tài nguyên tu luyện, cho tới bây giờ đều là lấy thực lực và xuất thân nói chuyện, nếu vô duyên vô cớ ra tay cướp đoạt sẽ dễ dàng dẫn tới thù địch của một ít người, một ít thế lực lẫn nhau đoàn kết đối kháng.

Nhưng có một lý do thích hợp thì khác, ít nhất sẽ làm cho một số người và một ít thế lực không coi như thù địch.

Hồng gia bọn họ là đại gia tộc nên phải giữ thể diện, không phải những dư nghiệt Ma Môn, tà ma ngoại đạo kia mà làm việc không từ thủ đoạn.

- Ha ha, lão thất phu Hồng Nhan, những chuyện này chỉ là lời của ngươi, ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh Sở gia ta cấu kết với dư nghiệt Ma Môn.

Sở Hùng cười lạnh một tiếng nói.

- Hừ, cường giả Vương cảnh xuất hiện trong hoàng cung lần trước chính là dư nghiệt của Ma Môn.

Hồng Nhan giận dữ nói.

Vừa nghĩ tới chuyện lần trước, lão đã một bụng tức giận, nếu không phải vị cường giả Vương cảnh không biết tên kia ra tay thì Sở Hùng đã sớm chết rồi.

- Phải không, Hồng lão thất phu, đây chỉ là lời nói của ngươi mà thôi, lần trước vị tiền bối kia ra tay chỉ là đi ngang qua Vương Thành, nhìn không quen lão thất phu ngươi ra tay với Trẫm, cho nên mới ra tay ngăn cản.

Vẻ mặt Sở Hùng bình tĩnh nói, đồng thời mặt không đổi sắc về phía mọi người Hồng gia ở phía sau.

- Lão tổ, ta thấy cứ trực tiếp động thủ là được, nếu người lần trước ra tay thì cũng còn có tiền bối Kiếm Vương ở đây, người nọ nhất định sẽ lộ ra dấu vết.

Mắt thấy lão tổ chuẩn bị lên tiếng lần nữa, Hồng Chiến ở bên cạnh vội vàng truyền âm nói.

Theo hắn thấy luận đến chuyện đấu võ mồm, lão tổ rõ ràng vẫn không có khả năng thắng, nếu nói tiếp chỉ sợ...

Về phần lấy ra chứng cứ Sở gia cấu kết với dư nghiệt Ma Môn, cái này cũng không có. Vẫn là trực tiếp ra tay sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.

- Sở Hùng, lão phu cũng không nói nhiều với ngươi, hôm nay ta xem Sở gia ngươi lấy cái gì ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment