Đã gặp Vương Vô Địch một lần rồi nhưng Lâm Dạ và Dược lão vẫn không khỏi ngây ngốc một lúc.
Bọn họ không thể không công nhận rằng cách thức ra trận này ra cùng với nhan sắc tuyệt trần này thật sự vô cùng ấn tượng. Ngay cả bọn họ cũng nảy sinh một chút cảm giác tự ti.
Phải công nhận là người này đẹp trai hơn mình rất nhiều!
Nếu có một vị nữ tu sĩ ở đây thì sợ là hai chân sẽ không đứng vững, sẽ mặc kệ cho người này xử lý.
Suy cho cùng thì hai người cũng không phải người tầm thường nên rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
- Ngươi là ai, tại sao lại muốn ra tay với ta?
Lâm Dạ chất vấn.
Đồng thời, hắn nắm một ngọc phù màu đỏ máu trong tay.
Hắn muốn hấp dẫn một chút sự chú ý của trước Vương Vô Địch.
Lúc trước, khi hắn gặp những cường giả muốn giết hắn thì chỉ cần hắn vừa mở miệng, người đối diện chắc chắn sẽ đôi co với hắn. Đấy cũng là cơ hội của hắn.
Đáng tiếc, người hắn gặp lần này lại chính là Vương Vô Địch.
Vương Vô Địch không nói gì, duỗi một cánh tay thon dài trắng nõn nà như ngọc ra, chỉ xuống chỗ của Lâm Dạ.
Linh khí thiên địa xung quanh phun trào, tạo thành một chưởng lớn che trời đánh xuống.
Theo sự xuất hiện của chưởng ấy khổng lồ che trời này, một luồng linh lực thật lớn đè xuống Lâm Dạ.
Lâm Dạ kinh hãi phát hiện hắn lại không thể nhúc nhích được, ngay cả trong lòng cũng không nhịn được phủ một tầng bóng đen.
Điều này làm cho hắn không khỏi nhớ tới tuyệt cảnh lần đó, nếu không phải lúc ấy vận khí của hắn tốt thì đã sớm chết, nhưng mà lần này chỉ sợ là hắn sẽ chết thật rồi...
Còn có Yên Nhi, Tiểu Ngọc, Mộng Dao tỷ tỷ...
- Tỉnh lại!
Một tiếng quát lớn vang lên trong đầu Lâm Dạ, âm thanh như chuông lớn kéo Lâm Dạ đang chìm đắm trong bóng tối trở lại.
- Tiểu tử, mau thả lỏng tinh thần để lão phu tiếp quản thân thể của ngươi!
Giọng nói vội vàng của Dược lão vang lên.
Lão không ngờ rằng thực lực của người này lại cường đại như vậy, tuyệt đối không phải cường giả như Vương cảnh có thể so sánh.
Trước mắt chỉ có để cho lão tiếp quản thân thể Lâm Dạ mới có cơ hội đào thoát kiếp nạn này, lão đã không muốn nghĩ đến việc giết chết người trước mắt này, trừ phi lão chịu liều mạng mới có nắm chắc đó.
Lâm Dạ cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề nên vội vàng thả lỏng tinh thần để Dược lão tiếp quản thân thể của hắn.
Nói ra thì rất dài, nhưng thật ra ngay cả một hơi thở cũng không đến.
Khi thần hồn Dược lão tiếp quản thân thể của Lâm Dạ thì khí tức trên người hắn lập tức tăng vọt lên.
Chân Võ cảnh tầng sáu, Chân Võ cảnh tầng bảy... Linh Vũ cảnh tầng ba... Thiên Võ cảnh tầng một... Thiên Võ cảnh tầng tám, mãi cho đến khi tăng lên đến Thiên Võ cảnh tầng chín mới ngừng lại.
Không phải Dược lão không muốn tiếp tục tăng lên, mà là thân thể Lâm Dạ chịu không nổi, nếu tiếp tục mạnh mẽ tăng lên, chỉ sợ Lâm Dạ sẽ trực tiếp bạo thể mà chết.
- Ầm! Liệt Diễm Chưởng!
Một chưởng ấn màu đỏ thẫm nghiền áp đánh về phía bàn tay màu vàng.
- Đùng!
Một tiếng nổ tung động trời vang lên, sóng gió vô hình tản ra xung quanh.
- Ầm ầm ầm... Đùng đùng đùng...
Một số xung quanh kiến trúc bị phá vỡ và sụp đổ.
May mắn Sở Hùng đã sớm chuẩn bị cho một số người trong hoàng cung, nếu không chỉ sợ sẽ có không ít người vô tội chết thảm dưới một kích này.
Đây là nỗi buồn của kẻ yếu!
Dưới dư âm chiến đấu của cường giả, bọn họ ngay cả chạy trốn cũng không làm được, vận khí tốt có lẽ có thể sống sót, vận khí không tốt thì chỉ có trọng thương hoặc là chết.
Trong chiến đấu, cường giả sẽ không để ý những chuyện này.
Đến lúc gặp phải sinh tử cường địch, ai còn có thể bận tâm đến những chuyện này, những kẻ yếu này chết cũng chết rồi, dù sao cũng không thể tạo thành uy hiếp tổn thất gì đối với bọn họ.
Vẻ mặt Lâm Dạ ngưng trọng nhìn bóng dáng Vương Vô Địch, người này còn cường đại hơn so với tưởng tượng của hắn, chỉ sợ là một nhân vật tuyệt thế thiên kiêu.
Một kích Liệt Diễm Chưởng của hắn cũng không có như ý ngăn cản được một chưởng màu vàng đó, cuối cùng hắn lại ra tay một lần nữa mới thành công ngăn cản được.
- Đến cùng ngươi có thân phận gì? Tại sao ngươi lại ra tay với ta?
Giọng nói của Lâm Dạ trở nên ngưng trọng.
Thân phận của người trước mắt này tuyệt đối không đơn giản, hẳn không phải người của Vương triều Đại Càn, chỉ sợ là nhân vật thiên kiêu trong thánh địa nào đó.
- Cho ngươi một lựa chọn, rời khỏi thân thể của hắn, bổn tọa có thể tha cho ngươi một mạng.
Lời nói bình tĩnh từ trong miệng Vương Vô Địch truyền ra.
- Người này nhìn ra ta sao?
Trong mắt Lâm Dạ hiện lên một tia kinh ngạc.
Muốn lão từ bỏ Lâm Dạ, đây đương nhiên là chuyện không thể nào, lão đã quan sát Lâm Dạ nhiều năm, nên cũng có tình cảm thâm sâu đối với tiểu tử này, trước kia lão không vướng bận, hiện tại vất vả lắm mới có một tiểu bối nhìn vừa mắt, làm sao nguyện ý từ bỏ hắn.
Vả lại, tuy rằng người trước mắt này thực lực không tệ, nhưng lão cũng không phải không có sức đánh một trận, ít nhất thì vẫn có thể mang theo Lâm Dạ chạy trốn.
Nhưng mà có thể không chiến đấu thì vẫn tận lực không chiến đấu tốt hơn, dù sao lão chỉ là một luồng tàn hồn mà thôi, nếu thật sự chiến đấu sẽ không kéo dài được lâu.
Không giống như người trẻ tuổi đối diện.
- Các hạ, giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì, hay là đến đây xóa bỏ thế nào?
- Xem ra ngươi vẫn không hiểu!
Âm thanh lạnh lẽo thấu xương vừa mới hạ xuống, bóng người của Vương Vô Địch đã biến mất giữa không trung.
- Không tốt!
Trong nháy mắt, trong lòng Dược lão báo động, một cảm giác nguy hiểm đánh vào trong lòng.
Một ngón tay như ngọc đột ngột xuất hiện, điểm tới đầu Lâm Dạ.
- Xùy xùy!
Không khí bị hóa thành hư không, thậm chí không gian cũng xuất hiện một vết nứt.
Dược lão chỉ hơi nghiêng đầu.
- Xùy!
Trên gương mặt Lâm Dạ xuất hiện một vết xước, máu tươi tuôn ra.
Nhưng chuyện này căn bản cũng chưa xong, sau một khắc, bàn tay như ngọc chộp tới khuôn mặt Lâm Dạ.