Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 335 - Chương 335. Vương Vô Địch Ra Tay

Chương 335. Vương Vô Địch Ra Tay Chương 335. Vương Vô Địch Ra Tay

Tuy Lâm Dạ hắn là một thiên tài, tự nhận là thiên phú cũng không tệ, nhưng bây giờ tu vi của hắn thật sự cùng lắm cũng mới chỉ ở Chân Võ cảnh tầng một mà thôi.

Hắn có thể đánh thắng cao thủ Linh Võ cảnh, thậm chí là Huyền Võ cảnh, nhưng khí tức của người áo đen trước mặt này lại là Địa Võ cảnh hậu kỳ, cấp bậc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng đối kháng của hắn.

Không phải là hắn không có cách để chiến đấu với người áo đen này. Mấy năm qua luyện tập, hắn cũng may mắn thu thập được một số át chủ bài bảo mệnh. Tuy hắn đã dùng hết một số trong đó, nhưng hắn vẫn còn giữ lại hai ngọc phù tấn công trong người, có thể tạo ra một chiêu tương đương với toàn lực của cường giả Vương cảnh.

Nhưng nếu dùng ngọc phù tấn công kia để đối phó với người áo đen trước mặt này thì hắn lại cảm thấy rất lãng phí.

Dù sao thì người áo đen này chỉ là Địa Võ cảnh hậu kỳ, còn ngọc phù kia lại có thể tạo ra một chiêu tương đương với Vương cảnh. Nếu dùng để đối phó với kẻ địch thì coi như cường giả Vương cảnh hơi sơ sẩy một chút cũng có thể bị trọng thương.

Đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn chiến đấu với Vương Vô Địch đến giờ.

Còn về bây giờ lập tức sử dụng trận phù truyền tống để trốn thoát thì hắn càng không cam lòng. Đây là một cơ hội tốt, chỉ cần chờ Vương Vô Địch tới thì hắn có thể tùy tiện dùng ngọc phù tấn công, hoặc là để Dược lão ra tay. Chắc chắn có thể giết chết Vương Vô Địch, lấy lại ba trang giấy thần bí thuộc về hắn.

Mắt hắn lóe lên một tia sáng:

- Dược gia gia, tóm lại là còn bao nhiêu lâu nữa thì người kia nữa mới tới được đây vậy?

- Đại khái còn khoảng mười hơi thở nữa, tiểu tử Lâm, có muốn ta ra tay không?

- Không cần, Dược gia gia.

Lâm Dạ tập trung nhìn chằm chằm người mặc áo đen đang lần nữa tấn công. Cơ thể hắn chỉ khẽ di chuyển đã đột nhiên biến mất. Hắn lại lần nữa suýt soát tránh được một đòn tấn công nguy hiểm trí mạng của người mặc áo đen.

- Chỉ cần cầm cự khoảng mười hơi thở là được rồi.

Trong lòng Lâm Dạ âm thầm nảy sinh ác ý.

Mười hơi thở cũng không lâu, nhưng trong trận chiến giữa các cường giả với nhau thì sống chết thường được quyết định trong nháy mắt.

Huống hồ hắn còn đang phải đối mặt với người mặc áo đen có tu vi cao hơn hắn mấy đại cảnh giới kia, người bình thường chỉ sợ không trụ nổi một hơi.

Lâm Dạ cũng cẩn thận từng li từng tí đối với sự tấn công của người mặc áo đen, nếu sơ sẩy một cái thì rất có khả năng hắn sẽ bị trọng thương, thậm chí còn có nguy cơ mất mạng.

- Rầm rầm rầm!

Từng nắm đấm như sét đánh lần lượt tấn công Lâm Dạ.

Là một khôi lỗi không có tình cảm, nó làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Mặc dù không thể tích lũy kinh nghiệm chiến đấu như người sống, nhưng nó lại có thể hung hãn tấn công không biết mệt mỏi, không sợ chết.

Lâm Dạ bị khôi lỗi tấn công như vậy cũng phải vất vả tránh né, ngăn cản.

Khôi lỗi sẽ không vì sức cùng lực kiệt mà nói nhảm hết điều này đến điều khác với hắn, cũng sẽ không vì sức cùng lực kiệt mà đầu hàng. Mỗi một lần nó tấn công đều đơn giản tự nhiên như nhau, nhưng lại có uy lực rất lớn.

Tàn ảnh liên tiếp xuất hiện, Lâm Dạ giống như một con bươm bướm bay trong gió lốc, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị tiêu diệt.

- Rầm rầm rầm...

Một quyền mang theo gió lạnh thấu xương lướt qua cơ thể Lâm Dạ, không khí xung quanh phát ra tiếng nổ ầm ầm.

May mà hắn tu luyện một công pháp tăng cường cơ thể nên cơ thể mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, lại có thêm bảo giáp trên người nữa. Nếu nếu không thì thì chỉ sợ quyền phong này cũng khiến hắn phải ăn đủ một trận.

Dược lão cảm thấy giật mình vì biểu hiện lần này của Lâm Dạ:

- Quả nhiên tiểu tử này có thiên phú chiến đấu không bình thường, không thua kém gì những thánh tử và thánh nữ của thánh địa kia.

Tuy vẫn đi cùng nhau, hắn chứng kiến sự trưởng thành của Lâm Dạ, nhưng mỗi một lần gặp nguy hiểm, rơi vào cảnh tuyệt cảnh thì Lâm Dạ đều có biểu hiện nằm ngoài dự đoán của hắn.

Tuy thiên phú bây giờ của Lâm Dạ vẫn chưa sánh bằng những thánh tử và thánh nữ của thánh địa kia, nhưng hắn tin rằng chắc chắn có nhiều điểm mà những thánh tử và thánh nữ của thánh địa kia không thể bằng Lâm Dạ được!

Sau này, nhất định đứa nhỏ này sẽ rất có tiền đồ!

Mà tất cả những điều này đều đã bị Vương Đằng và Vương Vô Địch nhìn thấy.

Thật ra với tốc độ của Vương Vô Địch thì căn bản không cần đến khoảng thời gian mười hơi thở đã có thể đến đây. Dành ra thời gian bằng mười hơi thở chỉ là muốn xem Lâm Dạ còn có thứ gì trên người.

Tiếc là khôi lỗi kia không ép tiểu tử này tung ra át chủ bài được.

Mà Vương Vô Địch cũng không định chờ đợi tiếp nữa, tránh chuyện chậm trễ sẽ có biến cố.

Dù sao thì trong hoàng cung ngoài một vị chủ sự Võ Đấu Trường ra còn có một vị Kiếm Vương có quan hệ với đấu trường võ.

Cùng lắm thì nếu hai người này thật sự dám can đảm nhúng tay vào việc của Vương Vô Địch hắn thì hắn cũng không ngại tiêu diệt đối phương, thậm chí là thế lực tông môn, gia tộc sau lưng bọn họ.

- Vù vù!

Lâm Dạ thấy người mặc áo đen rút lui thì vội vàng thở gấp.

Tưởng như hắn chỉ vừa mới chiến đấu trong một khoảng thời gian rất ngắn thôi nhưng mỗi một hơi thở đều vô cùng căng thẳng, tiêu hao rất nhiều tâm trí và linh lực.

May mà cuối cùng người mặc áo đen kia cũng rút lui, nếu không thì chỉ sợ hắn không thể kiên trì thêm nữa.

- Hắn đến rồi!

Giọng nói của Dược lão vang lên.

Lâm Dạ vội ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bầu trời phía xa có một bóng người đang bước đi trong không trung, mỗi bước đi đều bước ra hơn một trăm mét, đi về phía hắn.

Càng tới gần thì chỉ thấy người này vô cùng anh tuấn. Khuôn mặt anh tuấn bất thường giống như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, mày kiếm, mắt sáng như sao. Hắn mặc áo choàng màu trắng, mái tóc đen dài xõa tung, dáng người cao ráo, da thịt dường như phát ra ánh sáng.

Gió nhẹ lướt qua, áo choàng màu trắng và mái tóc dài của hắn hơi bay bay làm nổi bật lên dáng người đứng thẳng trong không trung, giống như Thần Minh hàng thế, làm cho người ta không dám nhìn thẳng và coi thường.

Bình Luận (0)
Comment