Một luồng hàn ý lạnh thấu xương đè ép về phía Dược lão, ngay cả không gian xung quanh lão cũng có xu hướng mơ hồ muốn đóng băng.
- Hừ!
Tuy vừa rồi bị tốc độ của Vương Vô Địch kinh hãi, để Vương Vô Địch cướp đoạt một chút tiên cơ, nhưng lúc này lão cũng đã phản ứng lại, dù sao lão cũng từng là cường giả Thánh cảnh.
Một bàn tay đỏ thẫm vươn ra vỗ tới bàn tay của Vương Vô Địch, khi bàn tay đỏ thẫm đi qua không gian xung quanh mơ hồ có dấu hiệu tan chảy.
Hắn cực kỵ tin tưởng đối với một chưởng này.
Mặc dù lão đã từng là Luyện Đan Sư, nhưng sức chiến đấu cũng không kém, công pháp tu luyện càng là một môn công pháp Thần giai hệ Hỏa bản không đầy đủ, mà một chưởng này cũng là võ kỹ được ghi lại trên môn công pháp kia, lão vẫn là có lòng tin đối với hỏa chi nhất đạo của mình.
Lão tin tưởng Vương Vô Địch nhất định sẽ bị một chưởng này của lão bức lui, thậm chí không cẩn thận cũng có khả năng sẽ bị thương.
Nhưng kết quả của sự thật thường rất bất ngờ.
Ngay trong nháy mắt bàn tay va chạm, Dược lão lại cảm thấy một luồng hàn ý thấu xương trong nháy mắt ăn mòn bàn tay của lão, trên cánh tay xuất hiện một tầng băng mỏng, hàn ý lạnh thấu xương đó theo cánh tay vọt vào trong thân thể của lão.
Trong lòng Dược lão kinh hãi vội vàng rút lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Vương Vô Địch, linh lực trong cơ thể rất nhanh vận chuyển vọt vào trong cánh tay, băng mỏng trên cánh tay ngay lập tức tan chảy.
Tuy rằng không bị thương tổn bao nhiêu, nhưng lúc này trong lòng của lão đã không còn bình tĩnh nữa:
- Hàn ý thật là đáng sợ! Công pháp tu luyện của người này tuyệt đối không đơn giản, chắc chắn là công pháp Thần giai mà phẩm giai cũng không thấp, bằng không thì không thể đáng sợ như thế! Thân phận của người này tuyệt đối không đơn giản, chỉ sợ là người của Thánh Địa, thậm chí là thiên kiêu của thế lực cấp Thần...
Dược lão tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, ngay lập tức đưa ra quyết định.
Trước mắt tốt nhất là chạy trốn, không thể dây dưa chiến đấu với người này.
Đúng là lão có rất nhiều thủ đoạn, nhưng trước mắt lão chỉ là một luồng tàn hồn, không thích hợp chiến đấu trong thời gian dài.
Hơn nữa, lão đúng thật là không nắm chắc đánh bại được người trước mắt này.
Nhưng không đợi Dược lão có động tác, công kích của Vương Vô Địch lại đánh úp tới.
…
Vương Vô Địch rời khỏi không bao lâu, Kiếm Vương cũng đi theo.
Lúc này, Chân Đỉnh vẫn còn đang bị hai khôi lỗi kia dây dưa.
Lúc trước, hắn vốn còn chuẩn bị ngăn cản Vương Vô Địch, nhưng có lòng mà lực không đủ, hắn căn bản cũng không có bản lĩnh đó, tại thời khắc hắn chuẩn bị ra tay ngăn chặn, hắn đã không cẩn thận bị một khôi lỗi công kích
Đến rồi.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Vô Địch đuổi theo về phía Lâm Dạ. Rất nhanh, Kiếm Vương cũng chú ý tới Chân Đỉnh đang chiến đấu phía dưới.
- Tại sao hắn ta lại ở đây?
…
Lúc này trong lòng Chân Đỉnh có thể nói là lo lắng không thôi, hắn nhìn ra được mục tiêu của người nọ chính là Lâm Dạ, về phần hai khôi lỗi này chính là thủ đoạn làm trì hoãn hắn mà thôi.
Nhưng hắn lại không có chút biện pháp nào, chỉ có thể nhìn người nọ đuổi theo Lâm Dạ.
Phải biết rằng, Lâm Dạ chính là người liên quan đến tiền đồ của hắn, nếu Lâm Dạ xảy ra chuyện thì tiền đồ của hắn đương nhiên cũng không còn.
Ngay vào thời điểm hắn vô cùng lo lắng thì lại cảm nhận được một bóng người quen thuộc đi đến.
- Kiếm Vương?
Hắn là người chủ sự Võ Đấu Trường đương nhiên quen biết Kiếm Vương.
Huống chi, Kiếm Vương không chỉ là Thái Thượng trưởng lão của Kiếm Tông, mà còn là khách khanh trưởng lão của Võ Đấu Trường, lúc trước hắn ngồi vào vị trí chủ sự Vương triều Đại Càn còn tự mình bái phỏng Kiếm Vương.
Nếu Võ Đấu Trường gặp phải nguy cơ gì lớ, cũng có thể thỉnh cầu Kiếm Vương trưởng lão vươn tay giúp đỡ.
- Kiếm Vương tiền bối, kính xin Kiếm Vương tiền bối vươn tay giúp đỡ.
Chân Đỉnh vội vàng lên tiếng hô.
Khi Chân Đỉnh dứt lời, hai khôi lỗi rất đúng lúc dừng tay lui ra sau không công kích hắn nữa.
Tuy rằng không rõ đây là đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ khôi lỗi này cũng biết mềm nắn rắn buông hay sao? Nhưng khôi lỗi không dây dưa với hắn nữa cũng là một chuyện tốt.
Vì thế Chân Đỉnh vội vàng thoát thân, bay về phía Kiếm Vương.
Hắn cung kính hành lễ một cái, nói:
- Kiếm Vương tiền bối.
- Ừm, ngươi tới nơi này làm gì?
- Kiếm Vương tiền bối...
Chân Đỉnh vội vàng nói ngắn gọn đầu đuôi chuyện này một lần.
- Kính xin Kiếm Vương tiền bối ra tay hỗ trợ!
Chân Đỉnh cung kính nói.
Nghe Chân Đỉnh nói xong, vẻ mặt Kiếm Vương vẫn rất bình tĩnh.
Sở dĩ lần này hắn đến hoàng cung là vì có khả năng xuất hiện dư nghiệt Ma Môn.
Nhưng trước mắt nếu đã gặp được chuyện này, hắn đương nhiên cũng phải ra tay một chút, dù sao hắn tốt xấu gì cũng là khách khanh trưởng lão của Võ Đấu Trường.
Hiện tại có người muốn ra tay với đệ tử dự định của Võ Đấu Trường, đó chính là không để Võ Đấu Trường bọn họ vào mắt.
- Đi thôi.
- Tạ Kiếm Vương tiền bối!
- Thật là phiền phức!
Vương Đằng không thể không từ trong bóng tối đi ra.
Hắn biết, khi khí vận chi tử gặp nguy hiểm sẽ luôn xuất hiện các loại biến cố ngoài ý muốn.
Lúc trước, hắn sở dĩ không tự mình ra tay giết chết Chân Đỉnh chính là không muốn triệt để trêu chọc vào Võ Đấu Trường.
Dù sao thì Võ Đấu Trường cũng có không ít cao thủ, thậm chí ngay cả cường giả Thánh cảnh cũng có mấy vị.
Tuy rằng hắn có lòng tin đối với thực lực của mình, nếu sử dụng Thần khí thì chắc chắn có thể đánh một trận với cường giả Đế cảnh, thậm chí là cường giả như Thánh cảnh thì hắn cũng không phải không có lực đánh một trận.
Đương nhiên, đây đều chỉ là dự đoán của chính hắn, nhưng mà hẳn là tám chín phần.
Nhưng hắn tạm thời còn không muốn trêu chọc Võ Đấu Trường phiền toái lớn này.
Chỉ sợ tình huống trước mắt này hắn vẫn phải ra tay.
- Ta thấy hai vị vẫn là ở lại chỗ này đi, đừng nhúng tay vào việc này, hai vị cảm thấy thế nào!
Vương Đằng nói.
- Ngươi là ai?
Nhìn lão giả đột nhiên xuất hiện, trong lòng Kiếm Vương rất là giật mình.