Vừa rồi hắn lại không có cảm thấy khí tức của người này ở xung quanh, nếu không phải lão giả này tự mình xuất hiện thì chỉ sợ hắn căn bản cũng không phát hiện xung quanh còn tồn tại người khác.
Hơn nữa khí tức trên người người này rất là hư ảo, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu hơn hắn.
- Ta là ai cũng không quan trọng, nhưng tốt nhất hai vị vẫn nên yên lặng ở đây và không nhúng tay vào việc này đi.
Vương Đằng trầm giọng nói.
Có thể không ra tay thì tốt nhất vẫn là không ra tay.
Thân phận như Chân Đỉnh và Kiếm Vương, không chừng ở tổng bộ Võ Đấu Trường có mệnh bài của bọn họ.
Đương nhiên, nếu hai người này cố ý muốn nhúng tay vào thì hắn cũng không ngại giết hai người này.
Hắn chỉ là không muốn trêu chọc Võ Đấu Trường, không có nghĩa là hắn thật sự sợ Võ Đấu Trường.
Cùng lắm thì mang theo đồ đệ ở trong Hạo Thiên Tháp khổ tu trăm năm, sau đó đi ra tiêu diệt toàn bộ Võ Đấu Trường thôi.
Nhưng không đợi hai người trả lời, lại có một bóng người xuất hiện trong cảm giác của Vương Đằng và Kiếm Vương.
Đương nhiên, Vương Đằng phát hiện người này sớm hơn Kiếm Vương.
- Quản Bào? Tại sao lão ta lại ở đây? Chẳng lẽ là đến vì Lâm Dạ?
Kiếm Vương khẽ nhíu mày.
Cùng lúc đó, Quản Bào cũng phát hiện mấy người Kiếm Vương và Chân Đỉnh.
Ở bên ngoài hoàng cung, lão cũng đã biết được một ít tin tức, nhưng mà đã đến cửa hoàng cung nên lão cũng không có ý định quay trở về.
Cho nên, lão rất thuận lợi tiến vào trong hoàng cung.
Chỉ chốc lát sau, Quản Bào lập tức xuất hiện bên cạnh Kiếm Vương.
- Kiếm Vương, đã lâu không gặp!
- Ừm.
Quản Bào thấy thế cũng không thèm để ý, lão ít nhiều cũng có chút hiểu biết với tính cách của Kiếm Vương.
- Gặp qua Quản trưởng lão.
Nhìn thấy Quản Bào tới, Chân Đỉnh ở bên cạnh vội vàng hành lễ nói.
- Ừm.
Quản Bào gật đầu với Chân Đỉnh, tiếp theo chuyển ánh mắt đến trên người lão giả cách đó không xa.
- Đùng.
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên, xa xa có hai khí tức cường đại bay lên.
Mấy người không khỏi dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía xa xa.
- Đây là?
Lúc này, Chân Đỉnh cũng nhớ tới cái gì đó, hình như tiền đồ của hắn còn đang bị người ta đuổi giết.
Hắn vội vàng lên tiếng nói:
- Trưởng lão Quản Bào, đi cùng với ta là tiểu tử Lâm Dạ này, chỉ là bây giờ hắn đang đang bị người đuổi giết, kính xin trưởng lão Quản Bào ra tay.
Về phần vị lão giả lúc trước đột nhiên xuất hiện, hắn đã không thèm để ý.
Tuy rằng hắn không thể nhìn ra tu vi cụ thể của vị lão giả kia, thế nhưng hiện tại bên phía hắn có hai vị cường giả Vương cảnh, hơn nữa còn không phải là cường giả Vương cảnh bình thường.
Trước không nói Kiếm Vương, chỉ riêng trưởng lão Quản Bào thì cường giả Vương cảnh bình thường căn bản cũng không phải là đối thủ, hắn không tin người vừa mới xuất hiện dám ngăn cản.
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt Quản Bào không thay đổi hỏi.
Tuy Chân Đỉnh sốt ruột nhưng hắn vẫn nhanh chóng nói lại chuyện này một lần.
Nghe Chân Đỉnh nói xong, mặc dù trong lòng Quản Bào có chút kinh ngạc, nhưng vẫn chuẩn bị ra tay.
Dù sao thì đây cũng là đệ tử tương lai của Võ Đấu Trường bọn họ, cho dù vẫn chưa thông qua khảo hạch thì đó cũng không phải người bình thường có thể tùy tiện đánh chết.
Huống chi nhiệm vụ lần này của lão chính là phụ trách khảo hạch những người này, hiện tại lão cũng đã đến Vương triều Đại Càn, nếu Lâm Dạ bị giết vậy chuyện này phải tính sao?
Cho nên bất kể là vì thế nào, lão đều phải ra tay.
Nhưng ngay lúc lão chuẩn bị ra tay, một giọng nói lạnh như băng truyền tới.
- Mấy vị vẫn là ngoan ngoãn ở đây tốt hơn!
Vẻ mặt Quản Bào trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn lão giả vư lên tiếng.
Chuyện xảy ra lúc trước lão cũng không biết, lúc trước lão cũng chỉ là có chút tò mò với Vương Đằng mà thôi, nhưng sau khi nghe được những lời này của Vương Đằng, lão lại có chút tức giận.
Quản Bào là một cường giả Vương cảnh hậu kỳ nên tất nhiên là có ngạo khí của, huống chi sau lưng lão còn có Võ Đấu Trường, có tầng thân phận này, cường giả Vương cảnh thế lực bình thường căn bản cũng không dám dễ dàng đắc tội lão.
Đây chính là chỗ tốt khi dựa vào thế lực lớn.
Lão rất chắc chắn tu vi của vị trước mắt lão giả này tuyệt đối không phải trên Hoàng cảnh, tuy rằng nhìn không rõ ràng nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một Vương cảnh.
Điểm này lão rất chắc chắn, dù sao thì lão cũng đã gặp qua mấy vị cường giả Hoàng cảnh.
Huống chi chỉ là cường giả của một vương triều, cho dù là Vương cảnh thì có thể làm gì? Người không biết trời cao đất rộng như vậy lão thấy nhiều rồi.
- Các hạ khẩu khí thật lớn, đây có là không để Võ Đấu Trường chúng ta vào mắt không?
Quản Bào lạnh lẽo hỏi.
- Ta nói lại lần cuối cùng, ngoan ngoãn ở lại chỗ này đi!
- Thật sự là muốn chết!
Trong mắt Quản Bào hiện lên một tia lạnh lẽo, khí tức thuộc về Vương cảnh hậu kỳ bộc phát ra, trong tay hắn lại xuất hiện một thanh trường kiếm, tản ra khí tức lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, Kiếm Vương ở bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, quanh người bắn ra kiếm ý, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng cách đó không xa.
- Quả nhiên vẫn phải như vậy.
Trong lòng Vương Đằng thầm nghĩ.
Có điều hắn cũng đã đại khái đoán được sẽ là kết quả này, mấy người này vì thể diện có thể sẽ ra tay, huống chi sau lưng có thể còn có khí vận chi tử quấy phá.
Khí tức Vương cảnh tầng chín bộc phát ra, một thanh trường đao màu đen xuất hiện trong tay Vương Đằng, Thánh uy mênh mông tràn ngập xung quanh.
Vẻ mặt Quản Bào và Kiếm Vương trong nháy mắt đã thay đổi, bọn hắn không ngờ người này lại là một vị Vương cảnh đỉnh phong.
Nếu chỉ là như vậy thì còn tốt, đáng sợ nhất vẫn là trên người người này lại là một món Thánh Khí.
Tuy trong tay Sở Hùng của Vương triều Đại Càn cũng có một món "Thánh khí", nhưng món "Thánh khí" kia lại có hạn chế quá lớn, cần phải có công pháp đặc biệt và vận khí của một vương triều mới có thể phát huy ra uy lực của Thánh Khí.
Hơn nữa, uy lực phát huy ra cũng chỉ là đạt tới trình độ Thánh Khí yếu nhất, mà lại chỉ có thể phát huy ra uy lực của Thánh Khí khi ở Vương Thành.