Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 340 - Chương 340. Phải Sống Thật Tốt (2)

Chương 340. Phải Sống Thật Tốt (2) Chương 340. Phải Sống Thật Tốt (2)

Một khi rời khỏi Vương Thành thì nó cũng chỉ là một món Linh khí cực phẩm Thiên giai, cho dù mạnh hơn Linh khí cực phẩm Thiên giai bình thường một chút nhưng cũng có hạn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Sở Hùng có thể bảo trụ được "Thánh Khí" này.

Nếu là Thánh Khí chân chính thì chỉ sợ sớm đã bị người khác cướp.

Phải biết rằng coi như là một vài Hoàng cảnh đỉnh phong thì trong tay cũng không có một món Thánh Khí chân chính.

Nhưng bây giờ bọn họ đang nhìn thấy cái gì, trên người một vị Vương cảnh đỉnh phong lại có một món Thánh Khí chân chính.

Hoặc là người này may mắn chiếm được một đại cơ duyên mới có được, hoặc là người này có lại lịch khổng lồ mới được, tỷ như con nối dõi duy nhất của lão quái vật Thánh Địa cường đại, hoặc là thiên chi kiêu tử của thế lực Thần cảnh nào đó...

Nhưng cho dù là tình huống nào thì tình hình hiện tại của bọn họ rất xấu.

Tu vi của người trước mắt này còn mạnh hơn bọn họ một chút, hơn nữa còn có Thánh Khí, chỉ sợ...

Nhưng không đợi ba người suy nghĩ nhiều, ba đạo hắc quang đột nhiên xuất hiện, dùng tốc độ nhanh như sấm chớp bắn tới ba người.

Giờ khắc này, trên người hai người Kiếm Vương và Quản Bào lông tơ dựng đứng, một cảm giác cực độ nguy hiểm dâng lên trong lòng, hai người chỉ kịp kích phát các loại thủ đoạn bảo mệnh trên người.

......

- Đây là?

Lão tổ Sở Hùng và Hồng gia đang đại chiến, cảm nhận được từ xa truyền đến mấy đạo khí tức cường đại, trong lòng đều không khỏi kinh ngạc.

- Chẳng lẽ là Kiếm Vương phát hiện ra dư nghiệt Ma Môn?

Trong lòng lão tổ Hồng gia âm thầm nghĩ đến.

- Nhưng sao lại có ba đạo khí tức Vương cảnh hậu kỳ? Chẳng lẽ dư nghiệt Ma Môn cường đại như vậy?

Vẻ mặt của Sở Hùng cũng rất khó coi.

Tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng đột nhiên xuất hiện ba đạo khí tức cường đại vẫn làm trong lòng hắn cảm thấy lo lắng.

Nhưng không đến một hồi, hai người lập tức phát hiện ba khí tức cường đại này lại biến mất.

Điều này làm cho hai người có tâm tư, thế công không khỏi đều chậm lại.

......

Nhìn ba người đã không còn khí tức sinh mệnh, Vương Đằng không khỏi lắc đầu.

Nếu ba người này có thể ngoan ngoãn ở lại đây không nhúng tay vào thì hắn cũng sẽ không chuẩn bị ra tay, nhưng rất hiển nhiên ba người này căn bản không nghe lời của hắn.

Nhưng mà điều này cũng nằm trong dự liệu của Vương Đằng, đối với những người có lai lịch và thực lực lại cường đại thì muốn những người này ngoan ngoãn nghe lời, không có thực lực cường đại hoặc là bối cảnh cường đại hơn bọn họ là không thể thực hiện được.

Về phần dựa vào miệng giảng đạo lý thuyết phục ba người này, căn bản là một chuyện nực cười.

Nếu Vương Đằng đã quyết định ra tay, vậy đương nhiên phải sạch sẽ lưu loát một chút, ai biết trên người ba người này còn có bảo vật bảo mệnh nào khác hay không.

Chỉ có người chết mới có thể thật sự yên tĩnh và có thể giữ bí mật.

Thu ba thi thể vào không gian hệ thống, Vương Đằng bay về phía Vương Vô Địch.

......

Lúc này, chiến đấu giữa Vương Vô Địch và Dược lão cũng đã tiến vào giai đoạn kết thúc.

Vẻ mặt lão tái nhợt, trên người chồng chất vết thương.

Chiến đấu vừa rồi, lão vẫn là nguy hiểm khắp nơi, nếu không phải thủ đoạn của lão đủ nhiều thì chỉ sợ đã sớm chết dưới tay Vương Vô Địch rồi.

Có điều kiên trì đến bây giờ thì lão cũng đã đến cực hạn.

Không phải là lão không cố gắng trốn thoát, mà căn bản là không có cơ hội.

Cứ mỗi lần lão chuẩn bị thông qua hư không bỏ chạy thì không gian xung quanh đều sẽ xuất hiện chấn động.

Nhưng, trước mắt đã sắp đến tuyệt cảnh rồi.

Vừa rồi lão cũng cảm nhận được khí tức xa xa, tuy không biết là đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong lòng lão lại dâng lên một tia dự cảm không lành.

- Xem ra chỉ có thể như vậy.

Lão bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

- Lâm tiểu tử, lát nữa ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, sau này ta không thể tiếp tục ở bên ngươi, phải sống thật tốt!

Nghe được Dược lão truyền âm, trong lòng Lâm Dạ dâng lên một dự cảm không lành.

- Đừng! Dược gia gia!

- Đùng!

Sau khi bức lui Vương Vô Địch, trong mắt Dược lão hiện lên một tia không nỡ, nhưng ngay sau đó đã bị quyết tuyệt thay thế.

Một hư ảnh từ trong thân thể Lâm Dạ bay ra, tuy rằng khí tức trên người cũng không cường đại, thế nhưng lại có một loại thánh uy tản ra.

Sau khi tàn hồn của Dược lão bay ra khỏi thân thể Lâm Dạ, hắn cũng khôi phục quyền khống chế thân thể.

Lâm Dạ nhìn hư ảnh tàn hồn của Dược lão, trái tim bắt đầu run rẩy.

Khi hắn còn chưa quật khởi thì đã gặp Dược lão, cũng chính là bởi vì gặp Dược lão nên hắn mới có thể quật khởi.

Cho dù là công pháp tu luyện hay là các loại tri thức khác đều có quan hệ mật thiết không thể tách rời với Dược lão.

Mấy năm nay cũng chính là bởi vì có kiến thức và trợ giúp của Dược lão, nên hắn mới có thể trưởng thành nhanh như vậy, tránh được một ít nguy hiểm không cần thiết và đi tới bước này.

Nhưng tất cả điều này đã kết thúc vào ngày hôm nay.

Dược lão quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Dạ, trong mắt của hắn lộ ra một tia không nỡ:

- Lâm tiểu tử phải sống thật tốt, sau này chỉ có thể dựa vào chính ngươi!

- Đừng! Dược gia gia!

- Đùng!

Một khí tức cường đại từ trên người Dược lão bộc phát ra, giống như một lưỡi dao sắc bén vô hình chém thẳng về phía chân trời, lập tức làm tan những đám mây nặng nề trên bầu trời, lộ ra bầu trời xanh thẳm, mây màu trắng trên bầu trời bị xé rách biến thành mảnh vụn trôi dạt bốn phương.

Mà không gian xung quanh Dược lão cũng xuất hiện từng vòng lại từng vòng gợn sóng, giống như mặt nước gợn sóng lên từng vòng.

Ở trước mặt khí tức này, Lâm Dạ cảm giác mình giống như là một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt trong biển rộng, lúc nào cũng có nguy cơ bị diệt.

Cũng may có Dược lão bảo vệ nên hắn mới không bị sao.

- Không cần...

Nước mắt dần dần làm mờ mắt hắn, trong lòng hắn đang gào thét trong im lặng.

Hắn hận vì sao mình lại yếu như vậy, đồng thời cũng hận người mang đến tất cả.

Bình Luận (0)
Comment