Một hạt giống cừu hận nảy mầm trong lòng hắn, ánh mắt cừu hận nhìn Vương Vô Địch cách đó không xa:
- Tất cả đều tại hắn! Tất cả mọi thứ đều tại hắn! Nếu không phải hắn thì tất cả điều này sẽ không xảy ra!
- Bắt đầu liều mạng sao!
Nhìn hư ảnh thần hồn khí tức tăng dữ dội kia, vẻ mặt trước Vương Vô Địch sau vẫn rất bình tĩnh.
Tuy rằng khí tức trên người Dược lão đã vượt xa Vương cảnh, còn mạnh hơn khí tức trên người hắn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không sợ chút nào.
Chung quy chỉ là một luồng tàn hồn mà thôi, cho dù bộc phát thì có thể như thế nào?
Vương Vô Địch hắn cũng không phải không có sức đánh một trận.
Có điều hắn cũng không có chút chủ quan nào, dù sao khí tức của người này bộc phát ra quả thật không kém.
Cùng với khí tức cường đại này bộc phát ra, ánh mắt Dược lão cũng trở nên lạnh lẽo.
Chỉ có chính lão mới biết được loại thủ đoạn này của lão thoạt nhìn rất cường đại, nhưng trả giá lại rất lớn hơn nữa căn bản kiên trì không được mấy hơi thở.
Vì thế lão không chút do dự ra tay.
Một chưởng ảnh màu đỏ thẫm che khuất trời xuất hiện trên không trung, uy áp mênh mông bao phủ đến Vương Vô Địch, chưởng ảnh lấy thế sét đánh tàn nhẫn đánh tới Vương Vô Địch phía dưới, một đường đi qua không gian nổi lên tầng tầng gợn sóng.
......
- Đó là gì? Khí tức thật cường đại?
- Đến tột cùng là ai? Người nọ có tu vi gì?
Ngay lúc chưởng ảnh giấu trời che đất xuất hiện, mọi người của Hồng gia và Sở gia đang chiến đấu trong hoàng cung cũng phát hiện ra một màn này.
Quả thật đạo chưởng ảnh kia tản ra uy thế quá cường đại, cho dù là bọn họ cách nơi đó rất xa thì cũng cảm nhận được đạo uy áp cường đại này.
Lão tổ Hồng gia và Sở Hùng cũng thừa cơ tách ra, cau mày nhìn chưởng khổng lồ xa xa kia.
Tu vi hai người bọn họ đều không tầm thường đương nhiên cảm nhận càng sâu, khí tức bàn tay kia tản ra tuyệt đối vượt qua Vương cảnh.
Điều này làm cho trong lòng lão tổ Hồng gia và Sở Hùng đều nặng nề, chuyện này đã vượt xa dự liệu của hai người.
Cường giả như vậy xuất hiện ở trong hoàng cung, đến tột cùng là vì sao? Lại là ai bảo vị này ra tay?
Lúc này, chiến đấu giữa bọn họ thắng bại đã không còn quan trọng nữa, bất kể bên nào thắng thì chỉ sợ đều phải đối mặt với vị cường giả này?
Mà ở bên ngoài hoàng cung, một ít cường giả Thiên Võ cảnh cũng cảm nhận được khí tức cường đại trong hoàng cung tản ra.
Bọn họ nhao nhao bay lên bầu trời, ánh mắt ngưng trọng nhìn đạo chưởng ảnh đỏ thẫm kia.
- Đây là?
- Khí tức thật cường đại!
- Chẳng lẽ cường giả Vương cảnh cường đại như vậy sao?
- ...
…
Cảm nhận được uy áp cường đại bao phủ trên người, Vương Vô Địch nhìn chưởng ảnh hung hăng chụp về phía mình, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn không thể không thừa nhận thủ đoạn liều mạng của tàn hồn này vẫn có một phần cường đại.
Đương nhiên, cũng chỉ là mang đến cho hắn một ít áp lực mà thôi.
Về phần nói nguy hiểm trí mạng, hắn thật đúng là không cảm nhận được.
Một đạo quyền ấn màu vàng xuất hiện, từ dưới đánh tới chưởng ảnh phía trên.
- Ầm ầm...
Cung điện sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, khói bụi bốc lên xung quanh, sóng khí khổng lồ khuếch tán ra xung quanh, mỗi nơi nó đi qua thì tất cả sự vật đều nát bấy.
Nhìn thân ảnh Vương Vô Địch còn nguyên vẹn không tổn hao gì, đồng tử Dược lão hơi co rụt lại.
Lão thế nào cũng không ngờ rằng dưới một kích toàn lực của mình mà Vương Vô Địch lại không có một chút chuyện gì.
Nếu như Vương Vô Địch bị thương nặng, thậm chí là chết dưới một kích toàn lực của lão thì nói không chừng lão còn có cơ hội sống sót, nhưng hiện tại xem ra tất cả đều là lão nghĩ quá nhiều rồi.
Người này còn đáng sợ hơn so với lão nghĩ nhiều.
Không chần chờ nữa, không gian xung quanh Lâm Dạ xuất hiện dao động, một thông đạo không gian xuất hiện.
- Lâm tiểu tử, đi thôi! Ta sẽ ngăn gã này lại cho ngươi!
- Đừng mà, Dược gia gia!
- Mau đi!
Hai mắt Lâm Dạ rơi nước mắt nóng hổi, ánh mắt hắn cừu hận nhìn Vương Vô Địch:
- Vương Vô Địch, đời này ta không đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ta thề không làm người!
- Phải không?
Ngay khi Lâm Dạ sắp bước vào không gian thông đạo, một vị lão giả đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, tay điểm nhẹ một cái, không gian thông đạo lập tức biến mất, một tay nắm đầu Lâm Dạ trong tay.
- Cái gì?
Vào lúc này, trời đất đột nhiên trở nên yên tĩnh, Dược lão không dám tin nhìn một màn trước mắt này.
Lão như thế nào cũng không ngờ, lại có thể có người có thể vô thanh vô tức bắt lấy Lâm Dạ ở dưới mí mắt lão.
Trong lòng Dược lão cực kỳ lo lắng, nhưng căn bản không có chút biện pháp nào.
Lúc này, trong mắt Lâm Dạ cũng là một mảnh tuyệt vọng, hắn thế nào cũng không ngờ rằng hắn lại bị người bắt được vào thời khắc cuối cùng.
Hắn không cam lòng, hắn muốn giãy giụa và phản kháng, nhưng căn bản là không nhúc nhích được, ngay cả nói chuyện cũng không nói được.
- Tại sao sẽ như vậy? Tại sao... Ta không cam lòng!
Trong lòng Lâm Dạ đang điên cuồng gào thét.
- Bụp!
Nương theo một tiếng vang này, cả người Lâm Dạ nổ tung, sương máu tuôn ra, nhưng những sương máu này rất nhanh lại biến mất.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ thành công đánh chết khí vận chi tử và cướp đoạt được khí vận của đối phương, thưởng công pháp Thần giai Thần Thể Bất Diệt và công pháp Thần giai Thần Quyết Thanh Mộc... Thưởng Thần khí...
- Đinh, phát hiện giá trị khí vận hiện tại của kí chủ đột phá một trăm, hệ thống thăng cấp...
Nghe được âm thanh của hệ thống, Vương Đằng sửng sốt nhưng không đợi hắn xem xét tỉ mỉ thì một tiếng rống giận điên cuồng đã cắt ngang hắn.
- Không! Không! Tất cả các ngươi phải chết, ta sẽ giết ngươi!
Trơ mắt nhìn Lâm Dạ chết trước mắt mình, Dược lão đã hoàn toàn điên cuồng.
Lão ngã xuống gần ngàn năm, mấy năm trước tỉnh lại thì gặp được Lâm Dạ.
Từ truyền thụ công pháp của hắn, đến dạy hắn các loại tri thức tu luyện, mấy năm nay ở chung sớm đã coi Lâm Dạ như cháu ruột của mình mà đối đãi.
Nhưng vừa rồi, Lâm Dạ bị người khác giết chết ở trước mặt lão, hài cốt cũng không còn, điều này làm sao có thể làm cho lão không giận?