Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 346 - Chương 346. Đột Phá Đế Cảnh

Chương 346. Đột Phá Đế Cảnh Chương 346. Đột Phá Đế Cảnh

Vương Thành, cách lần đại chiến lần trước giữa Sở gia và Hồng gia đã trôi qua hơn mười ngày.

Hai nhà tuy rằng ngẫu nhiên có một chút ma sát nhỏ, nhưng lại không còn xảy ra đại chiến.

Khoảng thời gian này, trong Vương Thành đã lưu truyền ra chi tiết các loại đại chiến trong hoàng cung đêm đó, đồng thời tin tức Thái Thượng trưởng lão của Kiếm Tông - Kiếm Vương và chủ sự Võ Đấu Trường đã chết cũng bị truyền ra ngoài.

- Ngươi biết không, đêm đó trong hoàng cung xảy ra đại chiến, Hồng gia liên hợp với Kiếm Tông cùng nhau tấn công Sở gia, kết quả một vị lão tổ nghe nói đã chết mấy trăm năm xuất thế, một bàn tay đánh chết Kiếm Vương...

- Ta nghe nói là Hồng gia liên hợp Kiếm Tông và Võ Đấu Trường cùng nhau tấn công Sở gia...

- Hắc, tin tức của các ngươi đều không chính xác, ta nghe nói là Hồng gia liên hợp Kiếm Tông, Võ Đấu Trường, Liễu gia, cùng với các đại gia tộc cùng nhau tấn công Sở gia, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì có một vị lão tổ của Sở gia xuất thế, một chưởng đánh chết rất nhiều người, những người khác nhân cơ hội chạy ra khỏi hoàng cung. Nghe nói trong hoàng cung đến bây giờ còn có một dấu ấn siêu cấp!

- Ta nghe nói là người của Ma Môn ra tay, hình như là vị Môn chủ Ma Môn mấy trăm năm trước kia đến báo thù, cường giả của mấy thế lực lớn liên hợp lại đối kháng vị Môn chủ Ma Môn kia, cuối cùng Kiếm Vương chết trận, Môn chủ Ma Môn trọng thương chạy trốn...

Từng "Tin tức nội bộ" lưu truyền ở các quán rượu, thanh lâu và thuyền hoa... Về phần việc nà là thật hay giả, thật ra cũng không có quá nhiều người để ý, đa số người đều chỉ muốn vui vẻ.

Một vị trung niên cường tráng ngồi ở tửu lâu lẳng lặng nghe những người này ba hoa khoác lác.

Hắn tên Giang Quân, là một vị trưởng lão nội vụ của Võ Đấu Trường phụ trách điều tra chuyện Quản Bào, vốn chuyện Kiếm Vương ngã xuống hắn có thể cho một hai vị ngoại sự trưởng lão đến điều tra, nhưng lo lắng đến quan hệ giữa Kiếm Vương và Lưu Nhàn chủ sự nên hắn vẫn tự mình tới Vương triều Đại Càn.

Đáng tiếc, hắn mấy ngày nay một tin tức hữu dụng cũng không có.

Hắn hỏi qua một vị Thái Thượng trưởng lão khác của Kiếm Tông, đám người lão tổ Hồng gia và Sở Hùng, thậm chí tự mình đi hoàng cung xem, ngoại trừ có được tin tức đêm đó có cường giả đại chiến ở hoàng cung ra thì không phát hiện gì khác.

Về phần lão tổ Sở gia mà những người này nói, vậy càng không thể nào.

- Môn chủ Ma Môn à?

Trên mặt Giang Quân lộ ra một tia suy tư.

Vài ngày sau, một bóng người xuất hiện bên ngoài dãy núi Âm U.

Giang Quân cúi đầu nhìn rừng rậm bị sương mù màu đen bao phủ phía dưới, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang.

Căn cứ theo tin tức hắn nhận được, tổng bộ dư nghiệt Ma Môn có thể ở trong cấm địa nào đó, đương nhiên bọn họ cũng không rõ lắm cụ thể là nó ở đâu.

Dù sao chuyện không có lợi thì những người này cũng sẽ không đi làm, những chuyện này đều là tin tức Kiếm Tông mấy chục năm nay tìm hiểu ra.

Nếu không phải bởi vì Kiếm Vương có thù với người của Ma Môn thì người của Kiếm Tông cũng sẽ không ra sức như vậy.

Sau khi có được những tin tức này, Giang Quân lập tức đi tới mấy chỗ cấm địa tiến hành dò xét, mà dãy núi Âm U trước mắt chính là cấm địa thứ hai hắn chuẩn bị dò xét.

Nhìn rừng rậm mênh mông bị sương mù màu đen bao phủ phía dưới, vẻ mặt Giang Quân cũng ngưng trọng hơn không ít.

Ở cấm địa đầu tiên, hắn vốn không coi là chuyện to tát gì, dù sao cũng chỉ là cấm địa của một vương triều nhỏ, đối với cường giả Hoàng cảnh như hắn hẳn là sẽ không có nguy hiểm mới đúng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn thiếu chút nữa gặp phải nguy hiểm, nếu không phải hắn đủ cẩn thận và trên người có một ít bảo vật bảo mệnh thì chỉ sợ hắn đã bị thương rồi.

Điều này cũng làm cho hắn càng xem trọng mấy chỗ cấm địa của Vương triều Đại Càn hơn, ít nhất những cấm địa này có thể làm cho hắn cảm nhận được nguy hiểm.

Nếu không phải vì chủ sự kéo gần một ít quan hệ với Lưu Nhàn thì hắn cũng sẽ không ra sức như thế.

Mặc dù hắn là một cường giả Hoàng cảnh, nhưng chỉ là loại vừa mới đột phá, sau lưng hắn cũng không có đại nhân vật nào ủng hộ, muốn sống tốt hơn vậy phải gia nhập các tiểu đoàn thể khác, hoặc là sau lưng có cường giả Đế cảnh ủng hộ mới được.

Nhất là thế lực lớn như Võ Đấu Trường, phe phái nội bộ phân chia cực kỳ nghiêm khắc, nếu chỉ lo thân mình thì chỉ sợ sẽ bị nuốt đến xương cốt cặn bã cũng không còn, trừ phi hắn có tu vi Thánh cảnh.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân chính nữa là hắn muốn nhìn xem, có thể đạt được cơ duyên gì ở trong mấy cấm địa này hay không, dù sao thì cấm địa có thể làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm, nếu như có cơ duyên thì cũng sẽ có tác dụng đối với hắn.

Thân ảnh của hắn hạ xuống bay tới dãy núi Âm U.

......

Bên trong tháp Hạo Thiên, Vương Đằng đang không ngừng hấp thu luyện hóa Thần nguyên, liên tiếp tăng lên tu vi, hắn không ngừng chạy nước rút, cái gọi là chướng ngại cảnh giới ở trước mặt hắn căn bản không tồn tại.

Lần lượt đột phá, làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều sảng khoái, hoàn toàn không biết dùng từ ngữ gì để hình dung loại cảm giác này.

Tuy rằng càng về sau thì thời gian đột phá càng dài, nhưng theo tu vi của hắn đột phá, thời gian bên trong tháp Hạo Thiên cũng đã đạt tới 5:1, cũng chính là thời gian trong Hạo tháp Thiên năm ngày, bên ngoài mới qua một ngày.

Lúc này, Vương Đằng đã tu luyện hơn hai tháng trong tháp Hạo Thiên, tu vi của hắn cũng đã đạt tới Hoàng cảnh đỉnh phong, hiện tại chỉ thiếu một bước là có thể đột phá đến Đế cảnh.

Theo thời gian trôi qua, một luồng uy áp mênh mông từ trên người Vương Đằng tản mát khuếch tán ra xung quanh, ngay cả ba người Hổ Nữu đang tu luyện cũng cảm nhận được đạo uy áp cường đại này.

- Đây là? Sư tôn đột phá rồi à?

Hổ Nữu mở hai mắt ra, nhìn phương hướng sư tôn bế quan tu luyện.

Cô đang do dự có nên đi xem một chút hay không thì Lãnh Thiên Quân và Lưu Linh đã chạy lại.

- Sư tỷ, đây là sư tôn đã đột phá à?

Lưu Linh hỏi.

Bình Luận (0)
Comment