Giống như một dạo sao băng ngang qua bầu trời, bóng dáng cao lớn của Âm Hư nặng nề rơi xuống đất.
Trước lúc Âm Hư đứng dậy khỏi mặt đất, trong ngực của nó truyền đến một cảm giác kỳ lạ, ngay sau đó, một vật sắc nhọn từ trong ngực nó chui ra, hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía xa.
Âm Hư đứng dậy nhìn xuống cái lỗ to bằng cái bát ở trước ngực nó, đôi mắt nó càng ngày càng đỏ hơn.
Vì trong trí nhớ của nó là nó chưa bao giờ bị thương nặng đến như vậy, thậm chí hàng trăm năm trước, cái gọi là môn chủ Ma môm vẫn là thoát chết khỏi tay nó với kết cục bị trọng thương.
Nhưng vậy mà tối nay nó lại bị thương, mà còn là vết thương không hề nhẹ.
Đương nhiên, vết thương to bằng cái bát đối với nó thực ra không phải là vết thương nghiêm trọng, xét cho cùng, nếu so với thân hình cao lớn của nó thì cái lỗ to bằng cái bát trên người nó chỉ là một vết thương rất nhỏ, vết thương không quá nghiêm trọng đối với nó.
Điều thật sự khiến nó đau đớn là sức mạnh hủy diệt trong cơ thể nó, thứ đang không ngừng bào mòn sinh lực của nó.
Để quét sạch đạo sức mạnh hủy diệt trong cơ thể này, linh khí trong cơ thể nó đã giảm đi rất nhiều và nó gần như không còn ở cảnh giới Hoàng cảnh nữa.
- Nhân loại, ngươi...
Một đôi mắt màu đỏ tươi đột nhiên ngước lên, nó nhìn thấy mấy tia sáng đang công kích về hướng nó.
Vào lúc này, Âm Hư cực kỳ cảnh giác, nó không còn dám bất cẩn và tự cao như trước nữa.
Nếu như bị đạo công kích trước đó làm bị thương thêm mấy lần, hôm nay chỉ sợ nó thật sự xong rồi.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, bên ngoài cơ thể của nó tràn ngập ánh sáng màu đen, kéo theo thân ảnh của nó nhanh chóng rút lui.
Cùng lúc đó, hàng chục bóng người bên cạnh nó cũng di chuyển.
Sau khi nhìn thấy vua của bọn chúng bị thương, cảm xúc vốn đã không thể kiểm soát của chúng nó đã bùng phát hoàn toàn.
Chỉ nhìn thấy hàng chục bóng người không biết sống chết lao về phía đó, nhưng đều bị những luồng ánh sáng đó chặn lại.
- Phập, phập, phập...
- Bịch, bich, bịch...
Những bóng người tan biến dưới sự tấn công của những đạo công kích.
Tuy nhiên, điều này vẫn không thể khiến cho tộc Âm Hư sợ hãi, bọn chúng vẫn không sợ hãi ngăn chặn những cuộc tấn công này cho vị vua của chúng.
- Ầm, ầm...
Âm Hư chỉ lạnh lùng nhìn một màn này, trong mắt không có bất kỳ dao động nào, nó không thèm để ý đến sống chết của những đồng tộc này.
Khi các cơ thể đồng tộc của nó lần lượt chết đi, những nguồn năng lượng vô hình tràn vào cơ thể Âm Hư làm cho nó trở nên cường đại hơn trước.
Chẳng mấy chốc, Giang Quân đã phát hiện ra tình cảnh này.
Vốn dĩ hắn ta định xử lý Âm Hư sau đó mới xử lý Âm U nhất tộc, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, có lẽ hắn ta cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù tình huống như vậy rất hiếm, nhưng không phải là không có những chủng tộc như vậy bên trong Yêu tộc.
Tất nhiên, phương pháp tăng lên tu vi nhanh chóng như thế này có rất nhiều di chứng và sau này có lẽ tu vi cũng sẽ không thể tăng lên được nữa.
Tuy nhiên, trong tình hình hiện tại, nếu Âm Hư tiếp tục tăng lên tu vi thì e rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì lúc trước đã nhìn thấy thiên phú thần thông của Âm Hư vẫn khiến cho hắn phải e dè.
- Vù!
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc búa xé trời lại biến thành một luồng ánh sáng, tấn công về phía Âm Hư.
......
- Thì ra là như vậy.
Trong mắt Vương Đằng lộ ra một tia tò mò.
Trước khi hắn phát hiện ra rằng sau cái chết của tộc nhân Âm U sẽ có năng lượng vô hình xâm nhập vào hồ nước màu đen, hắn ta nghĩ rằng nó có liên quan đến phong ấn trong hồ, nhưng bây giờ có vẻ như tất cả đều là vì Âm Hư.
Thật ra, nếu như trước đó Vương Đằng dùng linh lực điều tra cẩn thận thì có thể đã tìm được nguyên do, dù sao lấy thực lực hiện tại của hắn là Đế Cảnh, lực lượng thần hồn hẳn sẽ là không yếu hơn Thánh cảnh.
Nếu hắn thật sự muốn điều tra điều gì đó thì có thể làm được một cách dễ dàng.
Nhưng để đề phòng không làm kinh động đến những tồn tại trong hồ nên hắn vẫn không liều lĩnh điều tra.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến sự kỳ lạ của nước hồ đen, hắn phát hiện nước hồ đen có thể ngăn cản một bộ phận linh lực của hắn khi hắn đến đây thắm dò vào lần trước.
Hắn ta là một người thận trọng và quý tính mạng, hắn sẽ không dễ dàng đặt bản thân hắn vào chỗ nguy hiểm.
Nếu có một ma đầu Thần cảnh bị phong ấn trong nước hồ đen thì sao?
Mặc dù hắn đã đột phá đến Đế cảnh, một thân trang bị kính không chỗ hở, nhưng vẫn hắn cảm thấy mình chỉ ngang hàng với một Thánh cảnh, nếu gặp phải cường giả Thần cảnh, cho dù là một cường giả Thần cảnh tàn phế một nửa thì trong lòng hắn cũng không có tự tin nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
Đời người dù sao cũng chỉ có một, lỡ như gặp phải nguy hiểm lớn chạy không thoát, ai biết có thể xuyên qua lần nữa hay không, hay là trực tiếp kết thúc?
Hắn sẽ không bao giờ lấy mạng sống của bản thân ra làm trò đùa!
Có hệ thống tồn tại, hắn hoàn toàn có thể vươn lên, âm thầm phát triển trăm năm, ngàn năm, mười ngàn năm... Chờ hắn tu luyện đến vô địch rồi đi ra cũng không muộn…
- ...
- Đinh! Số lượt điểm danh hôm nay đã được làm mới!
- Đinh! Chúc mừng ký chủ, ngài đã điểm danh nhận được 5 viên Nô Thần Đan!
Ngay khi Vương Đằng đang quan sát cuộc chiến từ phía xa thì trong đầu hắn truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
- Nô Thần Đan?