【 Đồ vật 】: Nô Thần Đan
【 Phẩm giai 】: Cấp Thánh
【 Tác dụng 】: Người hoặc yêu thú ăn Nô Thần Đan sẽ trở thành nô bộc của kí chủ, hoàn toàn trung thành với kí chủ. Giới hạn từ Thần cảnh trở xuống.
(Chú thích: Nếu người có thần hồn mạnh hơn ký chủ sử dụng Nô Thần Đan thì Nô Thần Đan sẽ không có tác dụng!)
- Đồ tốt.
Mắt Vương Đằng lóe lên sự vui mừng và kinh ngạc.
Mặc dù hắn vẫn còn rất nhiều biện pháp để khống chế người khác, nhưng có điều là những bí pháp kia đều có hạn chế rất lớn. Ít nhất cũng phải chênh lệch hai ba đại cảnh giới thì mới có khả năng thành công cao.
Tức là chênh lệch tu vi cảnh giới càng lớn thì khả năng thành công càng cao. Ngược lại thì khả năng thành công càng thấp. Thậm chí còn rất dễ gây ra phản phệ, tạo ra thương tổn rất lớn đối với thần hồn.
Đối với việc khống chế một số người tu luyện có tu vi thấp mà trước đó Vương Đằng đã nói đến thì cơ bản cũng không quá quan trọng, có thể nói là pháo hôi.
(Loại bí pháp khống chế người này cũng chỉ có thể khống chế số lượng có hạn, có thể khống chế vài người, mười người, thậm chí là một trăm người... Khống chế càng nhiều thì áp lực cho bản thân lại càng lớn.)
Với tu vi hiện tại của hắn, nếu sử dụng bí pháp để khống chế Giang Quân thì cũng chỉ có thể nắm chắc thành công cao nhất là bảy thành, còn tỷ lệ thất bại sẽ là ba thành.
Nhưng bây giờ thì không phải như thế nữa. Nếu Giang Quân ăn Nô Thần Đan thì khả năng thành công sẽ là 100%, hoàn toàn trung thành với hắn.
Vốn dĩ Vương Đằng đang chờ Giang Quân giết Âm Hư. Sau khi vào hồ nước màu đen mới ra tay, nhưng có vẻ như bây giờ không cần đợi nữa.
Hắn có thể khống chế hai người này lại, trở thành nô bộc trung thành của hắn.
…
Thấy Phá Thiên Chùy lại lần nữa tấn công đến thì trên khuôn mặt ngăm đen của Âm Hư hiện ra vẻ lo lắng.
Tuy từ trước tới giờ nó chưa ra khỏi sơn mạch Âm U, cũng rất ít gặp người. Nhưng từ miệng nhân loại thì nó cũng biết rằng thứ này là linh khí có lực tấn công rất lớn.
Lúc trước nó đã nếm thử uy lực của thứ này.
Ngay khi nó chuẩn bị ứng phó bằng toàn bộ sức lực thì từ phía xa truyền đến một luồng khí tức vô cùng to lớn, cuồn cuộn, khủng bố...
Ngay sau đó, Âm Hư nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía chân trời. Sau một hơi thở thì bóng người đó đã biến mất ở phía chân trời xa và hiện ra ở trước Phá Thiên Chùy.
Một cánh tay như ngọc ngà được duỗi ra, rất nhanh đã nắm được Phá Thiên Trùy vào trong tay.
- Đây là?
Giang Quân cũng thấy cường giả bất ngờ xuất hiện này, cảm nhận được hơi thở vô cùng mạnh mẽ từ trên người đối phương truyền đến. Ngay lúc này lòng hắn cũng cực kỳ kinh hãi.
- Đế cảnh! Chắc chắn là cường giả Đế cảnh!
- Người kia là ai? Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ người này vẫn ở sơn mạch Âm U này? Cũng vì người này nên nơi này mới được gọi là cấm địa à? Hoặc là chính người này đã giết chết mấy người Quản Bảo...
Trong thời gian ngắn nhưng Giang Quân đã nghĩ đến rất nhiều điều.
Quan trọng nhất vẫn là hắn không biết người vừa mới xuất hiện này là địch hay bạn?
Có điều là theo như tình huống này thì chỉ sợ có vẻ không ổn...
Kể cả là chạy trốn, với tu vi của hắn thì xác suất chạy trốn khỏi tay của một vị cường giả Đế cảnh là rất nhỏ.
Tuy hắn chỉ chênh lệch với người kia một đại cảnh giới. Nhưng chắc chắn là thực lực chênh lệch một trời một vực. Đó là một khoảng cách rất lớn, không thể nào vượt qua được.
Tuy hắn cũng là một thiên tài, khi còn ở cảnh giới thấp đã chiến đấu vượt cấp giống như cơm bữa, nhưng người có thể đột phá đến Đế cảnh thì có ai không phải thiên tài chứ?
Nếu như trong tay hắn có một Thánh khí thì có lẽ hắn sẽ thử chạy trốn, nhưng bây giờ...
- Tiền bối, vãn bối được một vị trưởng lão nội vụ của Võ Đấu Trường ở đế quốc Đại Tần, lần này được giao nhiệm vụ nên đến đây chỉ đơn giản là việc ngoài ý muốn.
Giang Quân nói bằng ngữ khí cung kính, có điều ánh mắt vẫn rất cảnh giác nhìn Vương Đằng.
Bây giờ hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc vị tiền bối này sẽ nể mặt Võ Đấu Trường mà không ra tay với hắn.
Bây giờ không phải hắn muốn chạy là có thể chạy, chỉ cần không rơi vào đường cùng thì hắn sẽ không phản kháng.
Đây chính là nỗi lo sợ của người yếu!
- Thật sao?
Thu Phá Thiên Chùy trong tay vào không gian hệ thống, trên mặt Vương Đằng tỏ vẻ tươi cười nhưng đồng tử lại biến thành màu đen kịt, nhìn thẳng vào mắt của Giang Quân.
- Không tốt!
Đây là suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu Giang Quân. Ngay sau đó đầu hắn trống rỗng. Cơ thể rơi trực tiếp từ giữa không trung xuống mặt đất.
Với tu vi của bây giờ Vương Đằng, sau khi hắn thi triển Vạn Hồn Đồng thì cho dù là cường giả Thánh cảnh e là cũng sẽ bị ảnh hưởng chứ nói gì đến Giang Quân chỉ là một Hoàng cảnh sơ kỳ.
Âm Hư ở phía sau thấy hết cảnh này thì trong lòng vô cùng sợ hãi, nó không cần nghĩ ngợi chút nào đã chuẩn bị bỏ chạy về trong hồ nước màu đen.
- Ngoan ngoãn đợi đi, đừng có nhúc nhích!
Một luồng khí tức còn to lớn kinh khủng hơn mạnh mẽ phát ra từ trên người Vương Đằng, không gian trăm dặm đều trở nên yên tĩnh, đất trời cũng dường như biến sắc.
Âm Hư chỉ cảm thấy giống như có một ngọn núi lớn đè lên cơ thể mình, mỗi một bước đi đều phải tốn rất nhiều sức lực.
Một ít tộc nhân Âm U còn lại cũng rơi xuống đất như sung rụng dưới áp lực của khí tức to lớn này.
- Rầm rầm rầm…
...
- Chủ nhân!
Hai bóng người, một lớn một nhỏ, cung kính quỳ trên mặt đất.
- Ừm, hai ngươi đứng lên đi!
Vương Đằng gật đầu, rất hài lòng nhìn hai thủ hạ vừa được thu phục.
- Vâng, chủ nhân!
Âm Hư và Giang Quân đứng dậy, nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt cung kính.
Nhìn dáng vẻ cung kính này của Giang Quân và Âm Hư, Vương Đằng rất hài lòng.
Tuy sử dụng Nô Thần Đan để khống chế khả năng của hai Hoàng cảnh sơ kỳ thì cũng có hơi lãng phí nhưng hắn cũng không quan tâm.
Tiếp đó, Vương Đằng biết rõ một số chuyện từ chỗ hai thủ hạ vừa mới thu phục được này.