Theo lời của Giang Quân thì Vương Đằng cũng đã biết được mục đích hắn đến lần này.
Vương Đằng đã sớm đoán trước được điều này, khi hắn giết chết ba người Quản Bảo thì hắn cũng biết Võ Đấu Trường sẽ phái người đến điều tra chuyện này.
Dù sao thì năng lực tu vi của ba người kia cũng không phải là rau cải trắng cho nên cái chết của hai vị Vương cảnh và một vị Thiên Võ cảnh cũng có thể xem như là một sự kiện lớn của Võ Đấu Trường.
Có điều là bây giờ Vương Đằng cũng chẳng lo lắng gì. Với thực lực của hắn hiện giờ thì kể cả vị chủ sự Lưu Nhàn kia đích thân đến thì cũng chỉ đơn giản là lại thu phục được một nô bộc nữa mà thôi.
- Giang Quân, ta hỏi ngươi, Võ Đấu Trường có bao nhiêu Đế cảnh, có bao nhiêu Thánh cảnh? Tu vi cụ thể của họ là gì?
Vương Đằng hỏi.
Nếu đã có ân oán với Võ Đấu Trường thì tất nhiên hắn cần phải biết rõ những điều này.
Dù sao thì đây cũng là một thế lực rất lớn nên hắn không dám coi thường chút nào.
- Bẩm chủ nhân, Võ Đấu Trường có gần bốn mươi vị Đế cảnh, sáu vị cường giả Thánh cảnh, trong đó đại trường chủ là tu vi Thánh cảnh hậu kỳ, nhị trường chủ và tam trường chủ có tu vi là Thánh cảnh trung kỳ, ba vị trường chủ còn lại tu vi là Thánh cảnh sơ kỳ...
Giang Quân cung kính nói.
Nghe được câu trả lời của Giang Quân, Vương Đằng không khỏi cau mày.
Tuy hắn biết Võ Đấu Trường có thế lực rất lớn, nhưng lại không nghĩ là có nhiều cường giả như vậy.
Nếu bây giờ chiến đấu với Võ Đấu Trường thì Vương Đằng cảm thấy mình không phải là đối thủ của hơn một nửa số người ở đó. Dù sao thì đối phương cũng có quá nhiều người, hơn nữa lại toàn là người mạnh, kể cả không đấu lại mình thì Võ Đấu Trường kia vẫn còn có át chủ bài gì như là lão tổ Thần cảnh vẫn chưa ngỏm củ tỏi...
- Giang Quân, Võ Đấu Trường có lão tổ bế quan hay không? Hoặc có ai có tu vi Thần cảnh hay không?
Vương Đằng tiếp tục hỏi.
- Chủ nhân, đại trường chủ chính là người mạnh nhất Võ Đấu Trường, sợ là toàn bộ vực Thiên Phong cũng không có ai ở mức Thần cảnh.
Giang Quân trả lời.
- Vực Thiên Phong à?
Vương Đằng nghe được câu trả lời của Giang Quân thì sững sờ.
Trong ký ức của hắn thì hắn thật sự không biết gọi thế giới này là gì, chỉ biết là thế giới này rất rất lớn.
Đương nhiên, trước kia Vương Đằng cũng không cần phải tìm hiểu những chuyện này. Kể cả hắn muốn tìm hiểu thì cũng không có người biết.
Dù sao thì lúc trước người của Thiên Thánh tông cũng không có ai đi ra khỏi vương triều Đại Càn nên chỉ biết là xung quanh vương triều Đại Càn có rất nhiều vương triều, hoàng triều khác. Còn nơi bọn họ sinh hoạt là cảnh nội vương triều Đại Càn.
Sau khi vào vương thành Đại Càn, tuy Vương Đằng cũng đã dùng một chút thủ đoạn để biết được một ít tin tức, nhưng cũng không cố ý hỏi thăm xem tên gọi của thế giới này là gì, bởi vì điều này cũng không quan trọng.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên nghe Giang Quân nói thế làm cho sự hiếu kỳ của hắn cũng tăng lên.
- Giang Quân, nói rõ ràng cho ta về tình hình của vực Thiên Phong và thế giới này.
Vương Đằng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Dù Giang Quân cảm thấy hơi kỳ lạ vì sao chủ nhân có tu vi như vậy mà lại không biết gì về tình hình ở vực Thiên Phong, nhưng hắn vẫn một năm một mười nói ra hết những gì mình biết.
- Chủ nhân, thế giới này tên là Thập Phương Đại Thế Giới. Vị trí của chúng ta là vực Thiên Phong, ngoài vực Thiên Phong ra thì còn có chín vực lớn khác, lần lượt là... Trong đó thực lực của Trung Vực là mạnh nhất...
- Trong vực Thiên Phong thì mạnh nhất là ba đại thế lực Bán Thần. Trong mỗi một thế lực đều có Bán Thần cảnh. Chia ra khống chế ba đế quốc lớn. Dưới ba đế quốc lớn là...
- ...
Dưới sự giảng giải của Giang Quân thì Vương Đằng cũng hiểu được đại khái về thế giới này và vực Thiên Phong.
Thập Phương Đại Thế Giới chia thành mười vực, giữa các vực đều có Vô Tận Tử Hải ngăn cách nên người có tu vi thấp thì căn bản là không thể đi qua Vô Tận Tử Hải để đến vực còn lại được.
Kể cả Thánh cảnh cũng không dễ dàng vượt qua Vô Tận Tử Hải để đến vực còn lại.
Trong số mười vực thì vực Thiên Phong cũng không phải là mạnh, mà có thể coi là yếu nhất. Theo lời Giang Quân nói thì chỉ có mấy vực lớn ở hàng đầu mới có Thần cảnh ở trong.
Mà đại vực giống vực Thiên Phong thì thực lực cũng không lớn, mạnh lắm thì cũng chỉ có Bán Thần.
- Nói như vậy thì vực Thiên Phong cũng không có Thần cảnh đúng không?
- Đúng vậy, chủ nhân.
Vương Đằng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Vương Đằng cũng chỉ tin Giang Quân tám phần.
Cũng không phải là nghi ngờ Giang Quân che giấu hắn chuyện gì vì dù sao thì bây giờ Giang Quân cũng phục tùng hắn tuyệt đối. Vương Đằng vẫn tin tưởng tin tức mà Giang Quân vừa mới nói.
Chỉ là dù sao thì tu vi của Giang Quân mới ở mức Hoàng cảnh sơ kỳ nên chắc chắn không biết được một số tin tức bí mật.
Vương Đằng giữ thái độ nghi ngờ về chuyện vực Thiên Phong có Thần cảnh hay không.
Nhưng mà hắn cũng xác định được một chuyện là Thần cảnh chính là người mạnh nhất ở Thập Phương Đại Thế Giới này.
Điều này cũng làm cho Vương Đằng thở dài một hơi.
Sau một hồi nghe kể lại thì Vương Đằng cũng đoán được là có tồn tại Chân Thần cảnh, Thần Vương cảnh. Nhưng chắc chắn là ở vị trí cao hơn. Phải đến được vị trí kia, nếu không đến được thì cũng đừng nói đến chuyện phi thăng.
Nhưng những chuyện này còn rất xa vời đối với hắn. Lúc này tăng cao tu vi vẫn là quan trọng nhất.
Vương Đằng đưa mắt nhìn đến cơ thể cao lớn của Âm Hư ở bên cạnh:
- Dưới đáy hồ này có gì?
- Chủ nhân, ta cũng không rõ đáy hồ có gì.
Âm Hư lắc lắc cái đầu to lớn, nói:
- Đáy hồ có một kết giới nên căn bản là ta không vào được. Nhưng kết giới kia có một cái khe nhỏ, thỉnh thoảng từ trong cái khe đó sẽ phát ra năng lượng màu đen. Tộc của chúng ta vẫn tu luyện dựa vào loại năng lượng này.
Nghe xong câu trả lời của Âm Hư thì Vương Đằng nhíu mày một cái.
Theo lời Âm Hư nói thì chỉ sợ là bí mật ở dưới này không hề nhỏ đâu.
Thực lực của Âm Hư còn không thể nào vào được kết giới này thì cũng đủ để chứng minh uy lực của kết giới này.
Có điều là kết giới có một cái khe hở, nhưng đồ vật bên trong cũng chưa từng đi ra, vậy thì.
- Giang Quân, ngươi và Âm Hư cùng vào chỗ đáy hồ để xem có đã xảy ra chuyện gì.
- Vâng, chủ nhân!