Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 358 - Chương 358. Đi Qua Cho Ta!

Chương 358. Đi Qua Cho Ta! Chương 358. Đi Qua Cho Ta!

Trong hồ nước đen như mực có hai bóng người lặng lẽ đi rất nhanh về phía đáy hồ.

Đi xuống càng sâu thì Giang Quân cũng cảm giác dường như nước hồ đen nhánh này có một loại năng lượng đặc biệt nào đó giúp thần hồn của hắn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Tuy rất yếu, nhưng mà thật sự có tồn tại.

Giang Quân cảm giác, nếu hắn có thể ở đây tu luyện lâu dài thì sẽ rất tốt cho việc tu luyện thần hồn.

- Lão Âm, năng lượng đặc biệt bên trong hồ nước này là do đâu vậy?

Giang Quân hỏi.

- Năng lượng tiết ra ngoài theo chỗ khe hở kia, hòa vào nước trong hồ nên càng đến gần đáy hồ thì năng lượng này càng mạnh.

Âm Hư nhìn thoáng qua Giang Quân ở bên cạnh, lạnh lùng nói.

Tuy bây giờ bọn họ có cùng một chủ nhân, nhưng trước kia gia hỏa này lại giết không ít thủ hạ của hắn.

Tuy hắn cũng không quá để ý đến những thủ hạ kia, nhưng muốn nói là có cảm tình với Giang Quân thì đó cũng chỉ là nói dối.

Nếu không phải vì Vương Đằng kiểm soát thì có lẽ hai người này vẫn còn đang chiến đấu.

Tất nhiên là có đánh thắng được hay không thì lại khác.

Âm Hư không thể không thừa nhận rằng gia hỏa bên cạnh này là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp phải từ trước đến nay, tất nhiên là ngoại trừ chủ nhân ra.

Bởi vì vốn dĩ là hai người không cùng một cấp độ với chủ nhân.

Tất nhiên là Giang Quân nghe ra ngữ khí của Âm Hư có hơi lãnh đạm nhưng có điều hắn cũng không thèm để ý. Bây giờ hai người cũng có chung một chủ nhân nên sau này sẽ là người cùng một chiến tuyến, tình huống này hắn cũng thấy nhiều rồi.

- Tộc của các ngươi đều hấp thu loại năng lượng này để tu luyện à?

- Ừm.

Giang Quân nhìn thoáng qua cơ thể ngăm đen kia của Âm Hư, bỗng nhiên không nói thêm gì nữa. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân đã giao cho.

Không lâu sau, Giang Quân và Âm Hư đã đến đáy hồ.

- Chính là chỗ này.

...

Trên không trung, Vương Đằng nhìn xuống hồ nước phía dưới, trầm mặc không nói gì. Phía sau hắn còn có mười một bóng người đen nhánh.

Những người này đều là Âm U nhất tộc may mắn còn sống sót trong tay Giang Quân. Tuy số lượng không nhiều nhưng mỗi một người đều có tu vi không kém gì Thiên Võ cảnh.

Trong đó có hai người là tu vi Vương cảnh sơ kỳ, chín người còn lại đều là tu vi Thiên Võ cảnh.

Vương Đằng cũng không thèm nghĩ đến mười một bóng người này. Tuy ở vương triều Đại Càn thì thực lực của mười một tộc nhân Âm U này được tính là một lực lượng kinh khủng, nhưng hắn vẫn cũng không để vào mắt. Hắn cũng không định lãng phí Nô Thần Đan vào bọn họ.

Ngay cả việc triển khai bí pháp khống chế đối với bọn họ, Vương Đằng cũng cảm thấy không cần thiết. Dù sao thì có Âm Hư ở đây nên mười một tộc nhân Âm U này cũng sẽ nghe lệnh của hắn mà thôi.

Bỗng nhiên, mặt hồ tĩnh lặng nổi lên từng gợn sóng. Ngay sau đó có hai bóng người, một trước một sau, bay từ trong hồ nước ra.

- Chủ nhân.

- Ừm, tình hình ở đáy hồ là như thế nào?

Vương Đằng gật đầu nói.

- Bẩm chủ nhân, đúng như những gì Âm Hư nói. Đáy hồ có một trận pháp kết giới. Trận pháp kết giới cũng có một vết nứt. Nhưng mà thực lực của thuộc hạ cũng không phá nổi trận pháp kết giới kia. Có lẽ chủ nhân ngài phải đích thân ra tay mới được.

Giang Quân cung kính trả lời.

- Ra là vậy à?

Nghe được câu trả lời của Giang Quân, Vương Đằng cũng phải trầm tư.

Hắn để Giang Quân đi thăm dò tình hình ở dưới, một mặt là để hắn thăm dò, một mặt khác là muốn xem thử Giang Quân có thể tiến vào kết giới kia được hay không.

Bởi vì Giang Quân và Âm Hư là hai chủng tộc khác nhau nên tuy Âm Hư không thể đi vào kết giới nhưng biết đâu Giang Quân lại có thể vào được.

Dù sao thì hắn cũng là người nhìn thấu các loại tình huống.

Cái chỗ nào đặc biệt thì nhất định phải là huyết mạch, chủng tộc đặc biệt mới có thể đi vào.

Nhưng bây giờ có vẻ kết giới này cần hắn phải đích thân hắn ra tay mới được.

Có điều là dựa vào một lần thăm dò của Giang Quân nên Vương Đằng cũng yên tâm hơn. Ít nhất thì kết giới dưới đáy hồ kia vẫn an toàn.

Tất nhiên là không phải Vương Đằng sợ có gì nguy hiểm, chỉ là hắn hơi cẩn thận mà thôi.

- Đi, cùng ta xuống xem một chút.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào hồ nước thì có vẻ hắn lại nhớ ra cái gì đó nên cơ thể dừng ở giữa không trung.

Một tòa tháp nhỏ xuất hiện trên tay Vương Đằng, sau đó nhanh chóng lớn dần, rất nhanh đã bao trọn cái hồ nhỏ phía dưới.

Thánh uy tản ra mênh mông xung quanh.

- Đây là gì vậy?

Giang Quân ở sau lưng Vương Đằng cảm nhận được thánh uy này, hai mắt đột ngột mở lớn.

- Đây chắc chắn là Thánh khí!

Giang Quân nhìn chằm chằm vào tháp lớn trên bầu trời.

Tuy bản thân hắn không có Thánh khí, nhưng thân là một vị trưởng lão nội vụ của Võ Đấu Trường nên kiến thức của hắn cũng không ít, ít nhất thì cũng đã từng gặp Thánh khí thật sự.

Nhưng mà hắn lại cảm thấy Thánh khí này của chủ nhân có thánh uy mạnh hơn nhiều so với món Thánh khí hắn đã từng thấy kia.

Mặt khác, Âm Hư và những thủ hạ của hắn cũng không khá hơn chút nào. Tuy bọn họ chưa từng nhìn thấy Thánh khí, nhưng sau khi cảm nhận được Thánh uy này thì trong lòng bọn hắn đã dâng lên sự hoảng sợ.

- Vù vù vù…

Trong lúc mấy người Giang Quân giật mình thì từng bóng người lần lượt được Vương Đằng giải phóng từ bên trong tháp Trấn Ma ra.

- Sư tôn.

Triệu Thiên Nhất phát hiện bóng người Vương Đằng.

- Ừm, ngươi đưa bọn hắn sang một bên trước đi.

Vương Đằng nói.

- Vâng, sư tôn.

Triệu Thiên cũng nhận ra Âm U nhất tộc. Tuy hắn có chút hiếu kỳ đối với bọn họ, nhưng vẫn nhanh chóng dẫn mấy người Lý Đại Ngưu đi sang một bên khác.

- Mấy người đáng chết, ta đã khởi động huyết mạch Chân Long, nhìn ta... Nhìn ta...

Đúng lúc này lại vang lên một tiếng kêu gào hơi phách lối.

- Đi qua cho ta!

Tam Nguyên Thủy Lân Thú còn chưa kịp kêu gào xong đã bị đẩy mạnh một cái bay ra ngoài.

“Bẹp” một tiếng!

- Mấy người đáng chết! Ta...

Tam Nguyên Thủy Lân Thú bò từ dưới đất dậy, đang chuẩn bị tiếp tục kêu gào ầm ĩ.

Nhưng đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của nó kia nhìn thấy Vương Đằng và Âm Hư như hung thần ác sát sau lưng Vương Đằng thì đột nhiên lại không nói ra lời.

Cái khí tức cường đại kia, cái cơ thể khôi ngô cao lớn kia, hai mắt đỏ tươi đang nhìn nó chằm chằm kia...

Tam Nguyên Thủy Lân Thú cảm thấy nếu nó còn dám nói thêm một câu nữa thì sợ rằng sẽ bị...

Bình Luận (0)
Comment