Tam Nguyên Thủy Lân Thú đột ngột cảm thấy mình muốn sống cũng quá khó khăn, vô vọng.
Nghĩ bản thân đang sống rất tốt ở đáy vực, mỗi ngày ngoài vui chơi giải trí ra thì cũng tu luyện một chút. Tuy thời gian trôi qua bình thản, nhưng cũng không xảy ra việc lớn gì.
Nào ngờ đâu có một ngày đột nhiên có một đám người hung ác đến đáy vực, không chỉ trắng trợn phá hỏng gia viên sinh hoạt của nó mà còn bắt nó đi, hơi tí thì lại muốn chặt nó ra xào lăn kho.
May mắn dựa vào sự thông minh tài trí của nó mà cuối cùng nó cũng bảo vệ được một cái mạng nhỏ. Nhưng lại bị con người ác độc kia nhốt vào một chỗ trong không gian.
Chờ đợi một thời gian ở chỗ kia trong không gian, nó vốn đã cho rằng sống như vậy cũng được. (Đương nhiên, nó cũng đã quen nên đơn giản chỉ là đổi hoàn cảnh sống mà thôi).
Lại không thể ngờ được là ngay khi nó vừa quen với việc sinh sống ở chỗ không gian kia thì nó lại bị con người độc ác kia uy hiếp lần nữa.
Sau đó, vì còn sót lại yêu mọc nên nó nghĩ rằng mỗi ngày phải nỗ lực, cố gắng tu luyện.
Cuối cùng nhờ vào sự nỗ lực không ngừng, cố gắng tu luyện thì cách đây không lâu nó cũng đã thức tỉnh thành công một tia huyết mạch trong Chân Long cơ thể kia. Thực lực tăng mạnh, thậm chí là đã thức tỉnh một loại thiên phú thần thông lợi hại nên nó nhớ lại vị tổ tiên trong trí nhớ kia cũng đã phải trải qua rất nhiều ma luyện sinh tử mới thức tỉnh thành công.
Thực lực tu vi tăng nhanh làm cho nó cảm thấy mình đã có lực lượng đối đầu với người độc ác kia.
Ngay khi nó đang mong mỏi được đối chiến với người độc ác kia lần nữa thì cuối cùng nó được đi ra.
Nhưng có lẽ kết quả này vượt quá xa so với dự tính của nó.
Nó nhận ra chênh lệch giữa nó và người độc ác kia càng ngày càng lớn.
Cho dù là nhân loại cường đại đã ký kết khế ước với vị tổ tiên kia trong ký ức truyền thừa của nó cũng không biến thái như người độc ác này, thậm chí ngay cả Yêu thú thiên tài như nó cũng đáng kể gì.
Bây giờ nó thức tỉnh huyết mạch Chân Long trong cơ thể thành công, thế nhưng vị kia tổ tiên vẫn ưu tú hơn nó nhiều!
- Xem ra là vẫn không có đường sống rồi...
Nhưng Vương Đằng lại không biết suy nghĩ trong lòng Tam Nguyên Thủy Lân Thú. Mà giả sử có biết thì hắn cũng không thèm để tâm. Dù sao thì vừa rồi hệ thống cũng không phát ra tiếng nhắc nhở thu nhận đồ đệ, có thể thấy được con rắn nhỏ màu trắng đã thức tỉnh huyết mạch Chân Long này phế đến cỡ nào.
Bây giờ hắn muốn thử xem có thể thu toàn bộ cái hồ nhỏ màu đen này vào bên trong tháp Trấn Ma được hay không.
Năng lực chủ yếu của tháp Trấn Ma vẫn là trấn ma. Với thực lực tu vi của bây giờ Vương Đằng, tuy không thể phát huy toàn bộ uy lực của Thánh khí tháp Trấn Ma này, nhưng muốn phát huy ra tám chín thành uy lực thì cũng không phải vấn đề gì.
Đến lúc đó, bất luận là đáy hồ này có phong ấn ma đầu nào hay không thì cũng sẽ không thể làm được gì ở bên trong tháp Trấn Ma cả.
Tất nhiên là cũng có một khả năng khác chính là tháp Trấn Ma không thể thu trận pháp kết giới ở chỗ đáy hồ kia vào.
Nhưng mà vậy cũng không phải việc gì ghê gớm. Bởi vì tháp Trấn Ma không chỉ có có thể trấn áp kẻ địch ở trong mà còn có uy lực tương tự khi chiến đấu với kẻ địch.
Cái này gọi là làm việc chuyên nghiệp!
- Ông!
Thánh uy dồi dào mênh mông phát ra trên đỉnh tháp Trấn Ma, lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Giờ khắc này, sơn mạch Âm U trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả sinh mệnh cảm nhận được Thánh uy này thì trong lòng đều dâng lên một sự hoảng sợ, giống như đối mặt với thiên uy. Bọn chúng chỉ biết yên lặng nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy chút nào.
Sau lưng Vương Đằng, trong lòng Giang Quân và các tộc nhân Âm U đều dâng lên một chút khủng hoảng mơ hồ. Bọn họ ở gần nhất nên càng cảm nhận được rõ Thánh uy này lớn đến cỡ nào.
Cũng may là thực lực của bọn họ đủ cao để đối kháng với năng lực rất mạnh này nên mới không để xảy ra sơ suất nào.
Đương nhiên cũng là vì bọn họ cũng không đối mặt trực tiếp với Thánh uy này, nếu không thì cũng sẽ bị Thánh uy kinh khủng này đè sấp trên mặt đất, không thể động đậy.
- Chủ nhân thật sự quá rất mạnh!
Bên phía mấy người Triệu Thiên lại không cảm nhận được gì.
Tất nhiên, đây cũng là do Vương Đằng cố tình chăm sóc, nếu không thì dưới Thánh uy vô cùng mạnh mẽ này, chỉ sợ rằng ngoài Triệu Thiên ra thì những người khác sẽ bị đè ép trên mặt đất, cũng có thể bị trọng thương.
Nhưng mà, mặc dù mấy người Lý Đại Ngưu không cảm nhận được Thánh uy mạnh mẽ này, nhưng chỉ nhìn bầu trời trên đỉnh tòa tháp Trấn Ma lớn kia thì tinh thần của bọn hắn đã trở nên cực kỳ sợ hãi.
Bây giờ, người mạnh nhất trong bọn họ cùng lắm mới chỉ là Thông Lạc cảnh trung kỳ nên khi gặp được linh khí khổng lồ như vậy cũng coi như là một biến lớn trước mắt bọn họ. Điều này cũng khiến bọn hắn cực kỳ rung động.
Cái tháp lớn này là linh khí cấp bậc gì vậy, linh khí Huyền giai? Linh khí Địa giai? Hay là linh khí Thiên giai?
Trước đó, bọn họ vẫn luôn tu luyện ở trong tòa tháp lớn này...
- Thu!
Vương Đằng vừa nói xong thì một hấp lực to lớn truyền ra từ dưới đáy của tháp Trấn Ma.
- Ầm ầm...
Giây phút này, mặt đất rung động, cây cối nghiêng ngả, không khí ầm vang, bụi bay đầy trời...
Dưới lực hút to lớn của tháp Trấn Ma, hồ nước màu mực biến thành một cột nước to lớn phóng lên tận trời, tràn vào bên trong tháp Trấn Ma.
Chỉ qua mấy hơi thở, nước hồ màu đen như mực đã không còn nữa, để lộ ra đáy hồ.
Vương Đằng cũng nhìn thấy trận pháp kết giới ở đáy hồ.
Trước đó do nước hồ màu đen mực ngăn cách, cộng thêm Vương Đằng cũng không muốn đánh rắn động cỏ cho nên mới không dùng lực tinh thần mạnh mẽ thăm dò.
Mặc dù biết có trận pháp kết giới tồn tại ở đáy hồ, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì hắn lại không biết.
Nhưng bây giờ nước hồ màu đen mực đã bị tháp Trấn Ma hút cạn nên Vương Đằng cũng dễ dàng nhìn ra tình hình trận pháp kết giới ở đáy hồ.