Là một quốc gia chư hầu, cứ cách 10 năm họ cần giao nộp một lượng tài nguyên nhất định cho thượng quốc.
Trong cuộc chiến giữa các Vương Thất, Vương triều với tư cách là thượng quốc, bình thường sẽ không được nhúng tay vào, bất kể là gia tộc nào đảm nhiệm Vương Thất thì tài nguyên nhất định phải giao ra cho thường quốc không ít.
Nếu không thượng quốc cũng không ngại đổi thành Vương Thất của một vương triều khác, thậm chí là hủy diệt Vương triều đó.
Nhưng lần này, trưởng lão của Võ Đấu Trường lại xảy ra chuyện, đây cũng không phải là chuyện nhỏ bình thường, chỉ là cho dù Đế quốc Đại Tần che giấu chuyện này cũng phải tránh né, để lại mặt mũi cho Võ Đấu Trường ở Đế Quốc Đại Tần.
Đây cũng là điều mà cả hai gia tộc Hồng gia và Sở gia đều lo lắng, một khi vị Giang đại nhân kia đến đây nổi giận thì hai gia tộc bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu nổi lửa giận của Võ Đấu Trường.
Còn về Hoàng triều Đại Chu thì chắc chắn sẽ không đứng ra bảo vệ Vương Triều Đại Càn vì chuyện này, mà quan trọng nhất là bọn họ không dám, bởi vì bọn họ không có thực lực.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Vương Thành Đại Càn rất yên bình an ổn, ngay cả những gia tộc và thế lực khác cũng tương đương, bọn họ đều đang khống chế con cái và thuộc hạ của gia tộc.
Ngay cả Kiếm tông cũng không dám làm ra bất kỳ hành động thái quá nào vào lúc này.
Cho dù Kiếm Tông ở trong thời điểm này, cũng không dám làm ra cử động khác, người nào, Thái Thượng trưởng lão Kiếm Tông bọn họ, là khách khanh trưởng lão của Võ Đấu Trường cao quý mà vẫn lạc, đây tuyệt đối là một đả kích vô cùng lớn đối với Kiếm Tông.
Nhưng bây giờ, Kiếm tông không thể làm gì được nữa và họ cũng không thể làm gì được, ít nhất bọn họ cũng không thể làm gì được cho đến khi vị đại nhân kia rời khỏi Võ Đấu Trường.
…
Trân Bảo các.
- Tiểu thư, vì sự an toàn của người, chúng ta nên rời khỏi nơi này.
Một lão bà xuất hiện sau lưng Hạ Mộng Dao nói.
- Ừm, ta biết rồi.
Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt lại có một tia đau thương.
Cô cũng biết một phần chuyện xảy ra trong cung đêm đó, tuy cô không biết hết nhưng cô biết vị huynh đệ kết nghĩa với cô cũng chết trong lần đó.
Cô cũng phải làm một chuyện gì đó, nhưng cô hoàn toàn không thể làm được gì cả.
Mặc dù cô là đại tiểu thư của Hạ gia ở Trấn Bảo Các, cô thân có địa vị cao quý, thậm chí còn có một cường giả Vương cảnh làm cận vệ, nhưng như vậy thì đã sao.
Theo thông tin Trân Bảo các thu thập được, những gì xảy ra đêm đó có thể là một âm mưu chống lại Võ Đấu Trường và nó được thực hiện bởi kẻ thù của Võ Đấu Trường, và đó là sự trả thù của cường giả Hoàng cảnh.
Mặc dù là đại tiểu thư Hạ gia, nhưng đối mặt với loại chuyện này, cô lại hoàn toàn bất lực, Hạ gia cũng không thể dễ dàng đắc tội với vị cường giả Hoàng cảnh thần bí kia.
Hơn nữa, tình hình hiện tại của Hạ gia cũng không tốt cho lắm.
- Chỉ là đáng tiếc cho vị huynh đệ kết nghĩa, ai...
…
Trong phủ đệ của Tam hoàng tử.
Kể từ sau chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, Vương Vô Địch đã để ba sư huynh đệ của Phương Húc ở trong phủ chờ đợi, họ không có cơ hội ra ngoài cho đến mấy ngày trước.
Sở dĩ làm như vậy là bởi vì Vương Vô Địch cũng đang nghĩ đến sự an toàn của bọn họ, dù sao hắn cũng không xác định được người của Võ Đấu Trường sẽ có cách tìm ra manh mối gì hay không, chỉ cần ở bên cạnh hắn thì mới có thể đảm bảo an toàn cho mấy người Phương Húc.
Lúc này, sư huynh đệ ba người ở trong phủ đệ đang thảo luận vấn đề gì đó rất là kịch liệt.
Đương nhiên không phải bàn chuyện lớn gì trong triều, những chuyện này thật ra cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Đó là thảo luận về việc Vương thành xảy ra thiên kiêu chiến mấy ngày trước.
Tại buổi đấu giá của Trân Bảo các, có khá nhiều thiên kiêu đến Vương thành, nhiều người trong số họ đều là Thiên kiêu trong danh sách Tiềm Long và nhiều hơn nữa là đệ tử thiên tài của các thế lực lớn.
Mặc dù có một số người đã rời khỏi Vương Thành sau buổi đấu giá, nhưng nhiều người trong số họ vẫn ở lại Vương Thành và nhiều người trong số họ là những đệ tử thiên tài muốn thành danh thông qua trận chiến đầu tiên.
Nhưng chỉ vì chuyện này xảy ra trong cung mà đệ tử thiên tài của mỗi môn phái đều bị trưởng lão của các môn phái cảnh cáo nghiêm khắc.
Cho đến vài ngày trước, một cuộc xung đột đã nổ ra.
Lý do là hai vị thiên kiêu trong danh sách Tiềm Long ganh đua nhau tranh đoạt một vị tiên tử, một người là bài danh xếp thứ 9, người còn lại là bài danh xếp thứ 10.
Ngày hôm đó, vị thiên kiêu xếp thứ 10 đi tìm vị tiên tử mà hắn ngưỡng mộ và bắt gặp vị tiên tử mà hắn ngưỡng mộ đang nói cười với vị thiên kiêu xếp thứ 9.
Hoàn toàn không có gì, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường của tên khốn trong mắt đó đang nhìn hắn, nghĩ lại thì Thiên Cơ Lâu lại xếp hắn đứng sau tên khốn kia, hắn càng nghĩ càng tức giận...
Tại sao? Bọn họ chưa bao giờ đánh nhau, vậy tại sao tên khốn đó lại cao hơn hắn một bậc...
Có câu, càng nghĩ hắn càng tức giận, lúc ấy hắn đã sẵn sàng ra tay khiêu chiến tên khốn đó.
Nhưng cuối cùng hắn đã bị vị tiên tử mà hắn ngưỡng mộ ngăn cản lại.
Nhưng sau khi trở về, hắn càng nghĩ càng không cam lòng, vị tiên tử mà hắn ngưỡng mộ lại đi nói giúp tên khốn kia... Nếu hắn để tên khốn đó trước mặt mọi người không còn thể diện, vậy thì...
Vì vậy, hắn đã gửi một lá thư khiêu chiến cho tên khốn đó, mà chuyện này còn bị hắn tìm người phát tán ra bên ngoài, làm cho rất nhiều người trong vương thành biết chuyện, bao gồm cả vị tiên tử mà hắn ngưỡng mộ.
Chuyện này tất nhiên là Sở Chiếu và đám người Phương Húc cũng biết, mặc dù bọn họ không rời khỏi phủ đệ, nhưng tin tức lan truyền nhanh như vậy, đương nhiên sẽ được bẩm báo với tam hoàng tử.
Sau khi nhờ sư thúc chỉ dẫn, ba người bọn họ cũng thuận lợi đi xem trận khiêu chiến, thậm chí còn quen biết nhiều thiên kiêu trong danh sách Tiềm Long, cũng như một số vị tiên tử.