Tất cả là do địa vị của tam hoàng tử Sở Chiếu
- Nếu ta nói, thì vẫn là Cổ Thành quá bất cẩn, nếu không thì hắn đã không thua.
Sở Chiếu nói.
- Như vậy cũng không nhất định, vị thiên kiêu kia cũng không yếu, cho dù Cổ Thành không bất cẩn cũng sẽ rất khó thắng.
Ngô Hoành nói.
- Ừm, thực lực của hai người kia cũng tương đương nhau.
Phương Húc gật đầu nói:
- Nhưng ta nói cho ngươi biết, vị tiên tử kia thoạt nhìn như vậy, cũng không xinh đẹp hơn mấy vị ở Ngọc Hương Các kia. Vì sao hai người đó lại...
Sở Chiếu và Ngô Hoành liếc nhìn đại sư huynh của họ với ánh mắt kỳ quái.
- Ý của huynh là gì?
- Đại sư huynh, đây là do thân phận địa vị mà ra, thứ hắn không đạt được thì sẽ luôn không có được.
- ...
- Nhưng mà thực lực của những người này còn có hơi yếu, chỉ sợ thực lực của tứ sư đệ và ngũ sư đệ cũng đủ để đứng đầu danh sách.
- Ừm, quả nhiên đúng như lời nhị sư huynh nói, thực lực của những người đó quả thực có hơi yếu.
Đúng lúc này, bóng dáng Vương Vô Địch xuất hiện ở trong phủ đệ, hắn cũng nghe được lời Phương Húc nói với những người khác.
- Ngươi cảm thấy thực lực của ngươi rất mạnh sao?
Vương Vô Địch hỏi.
- Sư thúc, sao người lại ở đây?
- Sư thúc, thiên kiêu trên danh sách Tiềm Long quả thực không lợi hại bằng chúng ta.
- Tự tin là chuyện tốt, nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được coi thường người khác, không được xem thường đối thủ, cho dù tu vi của bọn họ thấp hơn ngươi đi chăn nữa thì thực lực của ngươi cũng không đủ để cho phép ngươi coi thường người khác, ngươi còn kém xa những cường giả Hoàng cảnh kia.
- Sư thúc, chúng ta đã biết.
- Sư thúc, chúng ta đã biết.
- Sư thúc, chúng ta đã biết.
- Ừm, sư phụ của các ngươi đã về rồi, chờ một chút chúng ta cùng nhau tới đó.
- Vâng, thưa sư thúc.
...
Thật ra trong chuyến đi Vương thành này có mấy người Phương Húc, sư huynh đệ Ngô Hoành cũng không khác biệt lắm, hắn mang theo bọn họ chỉ là để bọn họ tìm hiểu thêm kiến thức mà thôi.
Vương Đằng sẽ không để đồ đệ của mình luôn ở bên cạnh mình để luyện tập, điều này không tốt cho sự trưởng thành của họ, đặc biệt là trong tương lai, không chỉ có tài nguyên và thiên phú là có thể đột phá cảnh giới, sẽ luôn gặp bình cảnh.
Yêu cầu này cần phải có một tâm tính nhất định thì mới có thể vượt qua bình cảnh bằng cách tìm ra con đường của chính mình.
Mặc dù Vương Đằng có thể sử dụng tất cả các loại tài nguyên quý giá để thăng cấp cho các đồ đệ của hắn lên Vương cảnh, Hoàng cảnh, thậm chí là Đế cảnh, nhưng để đột phá đến cảnh giới Thánh cảnh chắc chắn không phải là một chuyện dễ dàng.
Đặc biệt là khi người đó muốn đột phá Thánh cảnh và Thần cảnh thì họ sẽ lần lượt trải qua bốn hoặc chín kiếp nạn cùng với chín mươi chín kiếp nạn.
Theo ghi chép của Vương Đằng từ các bút ký tu luyện được ghi lại trong Vương Thánh, những thiên kiếp này rất khủng bố, đặc biệt là thiên kiếp cuối cùng, nó có liên quan đến tâm tính, thậm chí có nguy cơ thất bại dẫn đến cái chết.
Đương nhiên không có cách nào hỗ trợ vượt qua kiếp nạn, đan dược trân quý và một số bảo vật đặc biệt có thể giúp người tu luyện chống lại một phần uy lực của thiên kiếp, nhưng những thứ này đều rất trân quý, người bình thường đơn giản là không có.
Mục đích lần này để Phương Húc tới đây chính là để bọn hắn đề cao tầm hiểu biết một chút, sau đó để bọn hắn đi ra ngoài tu luyện, thu thập càng nhiều kiến thức.
Khi có nhiều kiến thức hơn, tâm tính của bọn hắn sẽ tự nhiên được đề cao và bọn hắn sẽ dễ dàng tìm ra con đường của bọn hắn hơn.
Khi đó, cộng thêm các loại bảo vật do Vương Đằng cung cấp, cái gọi là tứ cửu thiên kiếp, chín mươi chín thiên kiếp hẳn cũng chẳng là gì.
Đối với bản thân hắn thì Vương Đằng rất yên tâm, hắn đã xác định hắn là một tên khốn, căn bản không có bình cảnh để nói.
Còn về cái gọi là tâm tính, sao Vương Đằng lại có tâm tính không tốt (Vương Thánh bút ký ghi chép: tinh thần càng cường đại thì càng dễ sống sót qua kiếp nạn.)
Tất nhiên, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ bất kỳ sự chuẩn bị nào cần thiết để không bị đánh bại.
Mà lần bế quan tu luyện này, tu vi của hắn nhất định sẽ tăng lên không ít, có thể lợi dụng lần này đột phá đến Thánh cảnh.
Nhưng trước đó, hắn vẫn còn một số việc phải sắp xếp, chẳng hạn như Giang Quân ở trước mặt hắn lúc này đây.
- Giang Quân, mấy ngày nữa ngươi nên trở về đi, nếu Võ Đấu Trường có động tĩnh gì thì hãy truyền tin cho ta trước.
Vương Đằng nói.
- Vâng, thưa chủ nhân!
Vương Đằng đã nghĩ đến việc để Giang Quân ở lại hay để hắn đi, ít nhất bây giờ Giang Quân không nên ở bên cạnh hắn lâu dài.
Dù sao thì lần này hắn đến Vương triều Đại Cần là có nhiệm vụ và hắn cũng phải tìm cho Võ Đấu Trường một công đạo, nếu hắn không trở về trong một thời gian dài thì chắc chắn sẽ làm những người trong Võ Đấu Trường nảy sinh nghi ngờ.
Vương Đằng là người sợ phiền phức, ít nhất hiện tại hắn không muốn gây ra đại hoạ trên Võ Đấu Trường, để Giang Quân trở về là lựa chọn tốt nhất, và bây giờ hắn cũng không cần một người trợ giúp như Giang Quân.
- Đúng rồi, nếu tìm được thiên tài tán tu tốt thì hãy lưu ý một chút.
Vương Đằng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Giang Quân.
Khi bế quan này kết thúc, hắn ta đã sẵn sàng để xây dựng thế lực, dù sao nó có liên quan đến khí vận của hắn và ảnh hưởng lớn đến phần thưởng hắn nhận được, chứ không phải Vương Đằng không quan tâm.
Xây dựng thế lực cần có nhân tài, cũng không thể trong một thế lực chỉ có hắn và mấy đệ tử của hắn ở được, đúng không? Có tạo ra thế lực hay không cũng không quan trọng.
Không phải lúc trước hắn không nghĩ tới việc cướp lấy Vương Vị Đại Càn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn vẫn từ bỏ.
Khí vận của một thế lực không phải là càng nhiều người càng tốt, khí vận của người bình thường có bao nhiêu thì chưa chắc tốt bằng khí vận của những khí vận chi tử kia. Đây không phải là phép cộng toán học và phép trừ. Theo luật, 1+1+1 thì nhất định phải lớn hơn 2.